Cô đi huyện thành hai ngày, mấy đứa nhỏ ở nhà cũng không có nhàn rỗi.
Thẩm Trạch Lâm tan học sẽ dẫn hai đứa cháu trai cháu gái đến đập nước trông tôm, cậu biết bơi, bắt rất nhiều con tôm mang trứng tôm, đều để ở nhà họ Triệu, coi như là tiền cơm.
Nhưng mà hai vợ chồng già nhà họ Triệu đều là người hiền lành, sao nỡ lấy tôm cua mấy đứa nhỏ cực khổ mò được chứ, vì thế họ đã dùng nước trong để thả chúng vào đó chờ Kim Nguyệt Bảo trở về thì đem về nhà.
“Thím hai, mấy con tôm này vẫn làm cá viên sao ạ?”Hai cái đứa nhỏ mỗi đứa ngồi một bên của Kim Nguyệt Bảo xem tôm, từ ngày có thím hai biết nấu ăn ngon, bọn nó đã chẳng thích ra ngoài chơi nữa, cho dù ở nhà làm việc cũng bằng lòng.
“Không phải, chúng ta hôm nay làm tôm viên vàng.
”Kim Nguyệt Bảo liếm liếm môi, bắt đầu thu thập trứng tôm.
Dù sao hiện tại phiếu ăn dư dả, tiền cũng nhiều, cô mừng vui vẻ sống như một con sâu gạo, không có việc gì làm thì nấu ăn, nghiên cứu mỹ thực, lại trêu chọc người đàn ông của mình, một giây đi lên đỉnh cao nhân sinh.
“Được ạ!” Gia Minh lập tức vui vẻ vỗ tay.
Uyển Tĩnh còn được coi như trầm ổn hơn chút, nhìn đứa em đối diện ngốc, cạn lời mà lẩm bẩm: “Nhóc ngu ngốc, em biết cái gì là tôm viên vàng hay sao?”“Em, em biết chớ bộ!”Cậu nhóc nghe vậy tức khắc đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời, cũng không biết là hờn giận hay là xấu hổ.
Kim Nguyệt Bảo dở khóc dở cười, hai chị em này cũng là một đôi chị em dở hơi.
“Ai, thím hai, thím xem mấy con tôm này nhìn sao mà kỳ quái quá há.
”, đứa cháu gái khó khăn nhìn chậu nước đầy trứng tôm, vài lần xuống tay đều không bắt được, “Cuộn cái đuôi giống con chim cút, nhìn cũng thấy dơ á.
”Kim Nguyệt Bảo nghe vậy đi qua xem, quả nhiên thấy một con tôm hùm đất đen thui đuôi cuộn lại, cố gắng đâm đầu vào trong góc, nhưng là chậu nước chỉ có bao lớn như vậy, có thể trốn vào chỗ nào? Kim Nguyệt Bảo đem nó bắt lại, quả nhiên liền thấy con tôm này giãy giụa đem cái đuôi cuộn đến càng chặt.
Đây là tôm mẹ ôm trứng?Khó trách đen như vậy, lúc nào cũng muốn trốn xuống bùn, không đen mới là lạ!“Không có việc gì, con này đang ôm tôm con đó.
” Chà sạch sẽ lớp bùn phía bên ngoài là có thể ăn rồi!“Thật vậy chăng? Chị hai ơi, chúng ta đây có thể nuôi bọn nó lớn lên sao?”Gia Minh đảo qua đồi sắc, vui vẻ sắp nhảy lên.
“Em trai ngốc, em đã thấy trong thôn này có nhà ai nuôi lớn tôm từ tôm con chưa?” Đứa cháu gái bỗng thấy xấu hổ thay phần em trai: “Mấy loại vậy hoang dại như này đâu phải nói nuôi là nuôi được?”“Thím hai!”Tiểu Gia Minh sắc mặt lập tức suy sụp xuống dưới, dường như nhìn về phía cô xin giúp đỡ.
“Nếu Gia Minh thích, vậy thì chúng ta cứ nuôi thử xem.
” Này có cái gì khó, kỹ thuật của người khác không tốt khẳng định nuôi không được, cô có không gian trợ giúp, thời trẻ lại thường xuyên cùng động vật thuỷ sản giao tiếp, bất quá là dưỡng cá với tôm, về điểm này cô vẫn có tin tưởng.
Nghe được lời của cô khẳng định, bé Gia Minh lập tức lấy hộp trái cây đã ăn được một nửa ra, đem trứng tôm thật cẩn thận mà bỏ vào, dường như đang nâng niu món bảo bối.
Kim Nguyệt Bảo dở khóc dở cười, nhưng thật ra miêu đại lão cảm thấy thập phần hứng thú, hằng ngày lượn lờ đảo quanh cái hộp, Gia Minh sợ tới mức đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm mèo với tôm hùm không dám ngơi, trong miệng còn không ngừng khuyên bảo: “Ráng nhịn một chút, chờ đến khi nó đẻ ra tôm con là có thể ăn rồi…”Có một lần Kim Nguyệt Bảo nghe được cô còn ra vẻ thật lòng khích lệ một phen.
Đứa nhỏ này thật sự nhìn xa đó nha, cả cô cũng chưa nghĩ đến việc nuôi tôm hùm chờ mùa đông nó lớn rồi ăn.
Chủ yếu là cô có không gian, trong hồ đầy sóng nước lóng lánh có con cá cùng tôm cua, căn bản là không thiếu, một năm bốn mùa đều có cung ứng.
.