Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm

Chương 25: Chương 25




“Tới tìm ai?”Người phụ nữ cảnh giác, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại nhìn chằm chằm cô gái trước mắt để đánh giá cẩn thận.“Tôi đi tìm tự do!” Kim Nguyệt Bảo nghiêm trang đọc lên ám hiệu.Tuy rằng cô cũng thắc mắc “Tự do” là người ra sao, nhưng nhập gia tùy tục, có lẽ có ý nghĩa gì đó.“Vào đi.”Người nọ nghiêng người nhường đường, cho Kim Nguyệt Bảo vào cửa.“Tôi muốn xem hàng.”Hoàng Quế Anh cẩn thận đóng cửa lại, hai người cùng nhau đi vào buồng trong.Kim Nguyệt Bảo cũng không giấu diếm, trực tiếp mở tay nải ra, cầm một viên cá viên trong túi ra: “Cô xem thấy được không, đây chính là làm bằng thịt, bên trong còn bỏ thêm trứng gà.”Hoàng Quế Anh đưa lên mũi ngửi nhẹ, lại đưa vào miệng nếm.

Một hương vị ngọt lành ngay tức khắc ngập tràn khoang miệng và khoang mũi, nước miếng trong miệng tuôn ra ào ạt.

Nhưng vẫn phải theo nguyên tắc của thương nhân, lợi ích là quan trọng nhất, vẫn duy trì trấn định nói: “Cái này làm từ cá phải không.”“Đúng vậy, chính là làm từ thịt cá.” Kim Nguyệt Bảo cười đem tay nải cột lại kỹ lưỡng một lần nữa.

“Trực tiếp ăn hoặc làm đồ hấp đồ xào đều được.

Chủ yếu chính không có chút mùi tanh nào của cá, bên trong bỏ thêm tôm khô, con nít ăn vào cũng mau lớn.”Thế mà không có mùi cá tanh! “Vậy thì tốt, cô tính bán cái này này như nào?” Nhờ cô nhắc nhở, Hoàng Quế Anh cũng phát hiện ra công dụng của cá viên: “Tôi phải nói trước, nếu giá cô đưa ra quá cao thì tôi sẽ không nhận nữa.”“Không đắt không đắt!” Kim Nguyệt Bảo cộc lốc cười nói: “Một cân cá viên đổi một phiếu thịt.

Chị thấy như thế nào?”“Cô nói gì?” Hoàng Quế Anh nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt lên nhìn.Trong lòng Kim Nguyệt Bảo có chút bồn chồn, suy nghĩ xem có phải thứ mình muốn quá quý hay không, hồ nghi nói: “Sao thế? Không được sao”“Cái này, thực tình cũng không hẳn.” Hoàng Quế Anh suy nghĩ một lúc hỏi: “Cô thật sự muốn đổi lấy phiếu thịt?” Lại đánh giá cô từ trên xuống dưới thêm một lần nữa, người này hẳn là đến từ nông thôn rồi.

Ấy vậy mà tìm cô không phải đổi tiền, mà là đổi phiếu thịt.

Tuy phiếu thịt cũng là hàng hiếm, nhưng đối với người nông dân giản dị mà nói nó không quan trọng bằng 5 mao tiền.“Được rồi.” Nhìn thấy ánh mắt của đối phương như thế, Kim Nguyệt Bảo cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

Vội vàng suy nghĩ cái cớ nói: “Anh hai em sắp phải cưới vợ, phiếu thịt trong nhà tích cóp trước kia lại không đủ để làm tiệc, cha mẹ là người rất coi trọng thể diện, cho nên em mới tới đây tìm.”“Được rồi, để tôi đổi cho cô!”Hoàng Quế Anh nhấp nhấp miệng, lại nhìn dáng vẻ khô gầy của cô bé này, trong đầu lại bổ não ra một gia đình có cha mẹ trọng nam khinh nữ nhưng lại rất sĩ diện.

Vì để cho con trai được cưới vợ, ép buộc cả gia đình tìm cách, cuối cùng cô bé này lại hiếu thảo, không muốn làm cha mẹ khó xử nên mới cố ý làm thức ăn tới đây đổi phiếu thịt.

Đây là một câu chuyện đáng chua xót.Sau cùng đem tất cả cá viên đi cân thử, không nhiều không ít vừa đủ năm cân, đổi năm cân lấy phiếu thịt.“Chị gái à, em còn có vài vấn đề hy vọng có thể được chị chỉ bảo một chút.” Sau khi nhận phiếu thịt, Kim Nguyệt Bảo tiếp tục hỏi: “Cái phiếu thịt này nếu dùng tiền mua thì giá bao nhiêu tiền một cân ạ? Còn có một ít phiếu vải, phiếu dầu các thứ thì giá cả như thế nào?”Hoàng Quế Anh nghe vậy tức khắc mở to hai mắt nhìn, mặt đầy hồ nghi hỏi: “Sao thế em gái, từng này thịt chưa đủ cho nhà em dùng sao?” Cha mẹ gia đình này thiếu đạo đức cỡ này đây trời!“Không phải, không phải, chị gái hiểu nhầm rồi.” Kim Nguyệt Bảo vội vàng giải thích nói: “Là như thế này, lúc em tới đây, mấy người chị em trong thôn của em nói là có tích cóp không ít phiếu định mức muốn lấy ra bán, nhưng là lại không biết giá thị trường, sợ bị người khác làm thịt.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.