Quý Nữ Khó Cầu

Chương 14: Trân bảo có độc




Lúc Giang Ngọc Lâu đang nếm thử rượu ngon làm từ nho do Tây Vực chuyển tới giá trị lên đến trăm lượng bạc ròng, thì thấy một gã sai vặt mặc áo màu xám tro đứng ở bên ngoài bức rèm che nói: "Công tử, dưới lầu có một vị cô nương tới bán bảo bối. Nhưng mà Phương chưởng quầy không nhìn ra được lai lịch của nó, nên mời ngài đi xuống xem một chút."

Giang Ngọc Lâu nghe vậy liền ngẩn ra, hắn cũng hiểu rất rõ ánh mắt xem đồ của lão Phương. Ngay cả lão Phương cũng không thể nhìn ra được vật đó là gì, nhưng vẫn cứ một mực nói đó là một bảo bối. Chuyện này khá thú vị đây!

Vẻ mặt Hách Liên Dục vô cùng hớn hở: "Không phải là tiểu nha đầu vừa mới đi vào kia chứ? Ha ha, chỉ sợ người ta muốn trêu đùa huynh mà thôi, chứ nào có món bảo bối gì."

Phó Vân Tịch ở bên cạnh một tay cầm ly rượu khẽ ngừng lại giữa không trung, lắc lắc đầu nói: "Chưa chắc."

Giang Ngọc Lâu đã vén áo bào đứng lên, lười biếng nói: "Sao cũng được, dù sao cũng lâu rồi ta chưa thấy có món đồ chơi nào mới mẻ trong kinh thành. Gia lập tức sẽ xuống đó một chuyến để xem đó là bảo bối gì. Các huynh cứ tiếp tục uống, không cần chờ ta." Hắn vén bức rèm lên, đi theo gã sai vặt kia xuống lầu.

Hách Liên Dục hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ sợ là phải mất hứng quay về mà thôi."

Phó Vân Tịch dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa ở lầu dưới, vẻ mặt không thấy có gì khác thường.

Nói đến Giang Ngọc Lâu theo người làm đi tới cửa hàng, vừa đi vào phòng chính đã thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng.

Phương chưởng quầy vừa thấy hắn tới, thì thở phào nhẹ nhõm nói: "Công tử."

Chàng giơ tay lên: "Vị này chính là cô nương muốn bán bảo bối à?"

Hàn Nhạn đáp lại ánh mắt của hắn, cất cao giọng nói: "Công tử nói quá lời rồi. Thứ này cũng không phải là món bảo bối gì, chỉ là một món đồ chơi mới mẻ mà thôi."

Giang Ngọc Lâu hết sức ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng. Khi nhìn thấy điểm tâm và trà xanh ở trên bàn ăn, hắn càng thêm tò mò. Khi nãy hắn chỉ thấy nàng chẳng qua là một bé gái chưa tới tuổi cập kê. Cho nên chàng cũng không để ý. Giờ thấy nha đầu này thật can đảm, người trong kinh tới tiệm Phú Quý của chàng, có ai mà không hết sức thận trọng. Nha đầu này lại là người trầm ổn bình tĩnh, thản nhiên giống như đây là vườn hoa phía sau nhà mình. Vẫn còn có tâm trạng ăn uống, thật không biết có phải nàng là nghé con không sợ cọp hay không.

Trong lúc chàng đang xem xét Hàn Nhạn, thì chính bản thân Hàn Nhạn cũng đang cố hết sức tạo cho mình vẻ bề ngoài trấn định. Những chỗ giống như tiệm Phú Quý này, khi quý nhân trong kinh thành vào đây cũng có vài phần bất an lo lắng. Nhưng nàng lại không thể rụt rè, sợ sệt bây giờ được. Bởi vì, sau này nàng vẫn phải đến chỗ này thường xuyên. Hôm nay là lần đầu ra trận, tuyệt đối không thể thua khí thế.

Giang Ngọc Lâu nhíu mày, đi thẳng về phía rương gỗ kia. Ánh mắt khẽ lướt qua, hai gã sai vặt liền lấy đồ vật ở bên trong ra.

Lòng bàn tay Hàn Nhạn giờ phút này đã ướt dẫm mồ hôi, nàng cẩn thận dò xét sắc mặt của Giang Ngọc Lâu. Người được đồn là giàu có nhất kinh thành xem ra còn trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của nàng, trông hắn có vẻ là một người thông minh. Khí chất thoát tục, dung mạo cũng rất tuấn tú, chỉ là cách ăn mặc của hắn. Hàn Nhạn nhíu nhíu mày, hắn ăn mặc như thể rất sợ người ta không biết bản thân là người có tiền.

Quần áo đắt tiền giàu sang như vậy, vừa có dáng vẻ xinh đẹp bình thường lại vừa có khí chất quý phái, bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái như thế kia quả thật đáng tiếc. Thời điểm nàng đang âm thầm tiếc hận, thì người nọ cũng đã ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của nàng. Hàn Nhạn sau khi kinh ngạc thì hơi đỏ mặt, liền quay mặt qua chỗ khác.

Giang Ngọc Lâu không thể hiểu được vì sao nha đầu kia lại nhìn mình có vẻ tiếc hận như vậy. Thật khó hiểu! Hắn thấy Hàn Nhạn lúng túng quay mặt qua chỗ khác, liền cười nói: "Bảo bối này của cô nương hình như có chút lai lịch, nhưng không biết tại hạ có đoán đúng hay không."

Hàn Nhạn nhìn hắn chằm chằm, thấy từ trong miệng hắn phát ra hai chữ: "Hào Bằng (Đại bàng gào thét)."

Món đồ được gã sai vặt khiêng ra, ngoại trừ tấm vải đen che phủ ở bên ngoài ra. Thì chính là một chiếc lồng khổng lồ bằng vàng. Trong lồng có một con chim lớn chừng bàn tay, đang nằm ở trong lồng khẽ đảo mắt.

Con chim này nhìn qua có vẻ bình thường, trông không khác gì một con chim sẻ. Điểm khác biệt duy nhất chính là toàn thân nó có màu đen, trên chiếc đuôi dài có một nhúm lông màu trắng, nhưng nó cũng không phải là loài chim nổi tiếng hay quý giá gì.

Hàn Nhạn cười thầm trong lòng, quả nhiên là người biết nhìn hàng, ngay sau đó nàng liền gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Đại bàng có bản tính Dâm Độc, vừa sinh ra, người gặp vội tránh đi. Khi nó gặp được phụ nữ, liền chủ động mổ lên đòi giao hợp. Người địa phương trói chúng vào người rơm mặc áo đỏ thẫm, cài trâm hoa trên đầu, đại bàng lập tức không ngừng xuất tinh trên đó. Người phụ nữ càng chống cự, thì nó càng mạnh mẽ hăng hái.

Con Hào Bằng ở trong chiếc lồng kia chính là một loại chim của Miến Điện. Loại chim này có bản tính Dâm Độc, vừa gặp được con gái xinh đẹp sẽ xuất tinh ngay tại trên người. Chất lỏng do bọn chúng tiết ra gọi là Xa Linh, đó là một loại xuân dược quý giá. Chỉ dựa vào mùi hương thôi cũng có thể làm cho người ngửi lập tức nảy sinh phản ứng. Nếu như ăn vào, lại có thể trở thành linh đan diệu dược.

Thay vì nói Hào Bằng là một loại chim quý giá, không bằng nói là Xa Linh do nó tiết ra là dược vật quý giá. Nếu như không phải ở kiếp trước, sau khi Hàn Nhạn thoát khỏi tay sơn tặc. Cả ngày luôn nhốt mình đọc sách ở trong nhà, trong lúc vô tình đọc được một quyển sách cổ ghi chép về loại chim này. Thì có lẽ chính nàng cũng sẽ không ngờ lai lịch của một con chím nhỏ lại có thể phức tạp đến vậy.

Chẳng qua cho dù thứ này là bảo vật quý giá, thì cũng tuyệt đối không thể dính vào.

Giang Ngọc Lâu liên tục kinh ngạc. Nha đầu này dường như cũng biết rõ động vật Hào Bằng này. Hơn nữa khi đối mặt với một người nam nhi như hắn, nàng lại có thể vô tư thản nhiên. Nhất thời sắc mặt hắn có chút kỳ quái.

"Nếu như Giang công tử đã biết giá trị của Hào Bằng, có thể ước lượng một cái giá hay không?"

Giang Ngọc Lâu vuốt ve chiếc quạt trong tay, tròng mắt hơi dao động: "Hào Bằng này tuy là bảo vật quý giá, nhưng cũng không thể bán ra ở trong kinh thành. Nhân tiện xin hỏi cô nương một câu, cầm đồ sống hay là chết?"

Hàn Nhạn nghe xong lập tức nóng giận, thứ này đương nhiên là cầm đồ chết rồi. Chẳng lẽ có ngày nào đó nàng còn phải cầm bạc tới đây chuộc nó về sao? Nàng mất kiên nhẫn trả lời: "Cầm đồ chết."

Giang Ngọc Lâu thấy nàng nổi nóng, lại càng cảm thấy nàng rất thú vị: "Cô nương cho rằng nó đáng giá bao nhiêu?"

"Một ngàn lượng hoàng kim." Sau khi nói ra những lời này, Hàn Nhạn lập tức nhìn chằm chằm người đối diện không hề nháy mắt. Nàng muốn nhìn xem một chút manh mối gì đó từ nét mặt của hắn. Nào ngờ Giang Ngọc Lâu chỉ vung tay lên: "Lão Phương, đi lấy ngân phiếu ."

Việc này sao lại đơn giản như thế? Hàn Nhạn kinh ngạc, vốn cho là ra giá cao như vậy, nhất định sẽ phải tranh chấp một lúc với Giang Ngọc Lâu. Không ngờ tới chàng lại dễ dàng đồng ý như vậy. Phải biết rằng mười mấy lượng bạc cũng đã đủ cho một gia đình bình thường ăn trong một năm rồi. Chẳng lẽ con Dâm Điểu này còn có thể đổi được giá cao hơn sao? Như thế chẳng phải nàng bị lỗ vốn rồi sao! Nghĩ tới đây, lập tức vội vàng nói tiếp: "Đây chẳng qua chỉ là giá tiền của con chim, cái lồng kia còn cần hai trăm lượng hoàng kim."

Giang Ngọc Lâu cười nói: "Đi lấy."

Hàn Nhạn thấy chàng cười nói vui vẻ, thì càng thêm xác định là mình đã làm một cuộc buôn bán thua lỗ. Dù sao đối phương lại chính là người giàu có nhất trong kinh thành, nếu như để cho mình kiếm lợi, thì sao có thể được xem là người có thủ đoạn. Hôm nay mình thua lỗ cũng không sao, sau này vẫn còn phải tới nơi này buôn bán. Sau khi bình tĩnh lại liền nói: "Ta cũng cần một trăm lượng bạc vụn, làm phiền Giang công tử rồi."

Sau khi thu xếp xong mọi việc, Hàn Nhạn cất ngân phiếu đi, dặn dò Cấp Lam và Thù Hồng cất bạc vụn xong, rồi khẽ cúi chào Giang Ngọc Lâu: "Chuyện hôm nay mong công tử đừng nói ra ngoài, tiểu nữ xin cáo từ."

Thế nhưng Giang Ngọc Lâu lại gọi nàng dừng lại: "Tại hạ mạo muội hỏi một câu. Làm sao cô nương có được con Hào Bằng này?"

Một cô nương chưa lấy chồng, làm sao có thể có vật không nên có như thế này.

Hàn Nhạn không quay đầu lại: "Là người khác tặng." Khóe miệng khẽ nở một nụ cười lạnh, đúng vậy, là Chu thị tặng.

Giang Ngọc Lâu chợt nhíu mày, nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh: "Ngươi đi theo xe ngựa kia. Điều tra xem đó là cô nương nhà nào."

Nàng thật can đảm, dám giao dịch buôn bán như vậy với hắn. Ánh mắt nhìn sang lồng chim trên bàn, hắn khẽ cười một tiếng. Phải mau đem lên cho bọn Vân Tịch xem về thứ đồ chơi mới mẻ này mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.