Phong Nguyệt Bất Lương Quan

Chương 30: Ân đại hoa khôi




"Chuyện kia..." Phong Nguyệt cười làm lành: "Vị công tử này, tuy ngày ưu ái nô gia như thế, nô gia rất vui, trước mắt bao người ngài đưa nô gia ngồi cùng bàn, nô gia vẫn rất vui, nhưng mà..."

Nhưng mà có thể đừng xách nàng như xách con khỉ trong tay được không? Nàng có chân mà! Có thể đi đường mà! Xách như thế không thấy nàng giống như một kẻ phạm tội hay sao?

Ân Qua Chỉ làm như không nghe thấy, vừa ra khỏi đại sảnh đã xách nàng ngồi ở chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn gần đài diễn nhất mà Kim ma ma chuẩn bị.

Mấy cô nương vẫn còn đang chuẩn bị trong phòng, chỉ mình nàng tự tiện ngồi ở bàn dành cho khách. Lén cảm thấy có ánh mắt không mấy thiện cảm bắn đến từ bốn phương tám hướng, Phong Nguyệt cúi đầu, giả vờ như không phát hiện thấy gì cả, lấy một miếng bò khô nhai trong miệng.

Màn đêm buông xuống, đèn đỏ treo cao, trên đài bắt đầu biểu diễn. Phong Nguyệt nhìn sau lưng một vòng, Thái Tử không tới, còn lại khách quen đều đến cả rồi. Cũng đúng, Thái Tử của một nước sao có thể thể nhàn cảnh đến mức chẳng có việc gì là chạy đến thanh lâu?

Phong Nguyệt thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục ăn liền nghe thấy xung quanh vang lên một trận reo hò, thiếu chút nữa tưởng lật tung cả móc nhà, sợ tới mức khiến nàng run rẩy. Miếng thịt bò khô trong tay nàng rơi "tong" một cái lọt vào trong chén trà, nổi lên một lớp dầu mỡ.

Ân Qua Chỉ nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt kia như thể hận không thể nhét nàng vào trong chén trà.

"Hì hì." Phong Nguyệt cười chột dạ, nhỏ giọng nói: "Công tử, từ trước đến giờ nô gia cử chỉ không quá ưu nhã, ngài có thể coi như không nhìn thấy."

Nàng có thể không ưu nhã, nhưng ít nhất cũng phải có chút bộ dáng chứa? Ngồi đối diện với hắn có bị mất mặt đâu? Ân Qua Chỉ lắc đầu, phút chốc cảm thấy hối hận, không hiểu vì sao lại muốn ngồi cùng bạn với nàng.

Trên đài Đoạn Huyền vừa biểu diễn xong, cung kính hành lễ với người dưới đài. Mọi người trầm trồ khen ngợi không dứt, có thư sinh đứng lên nói: "Đoạn Huyền cô nương cầm nghệ tinh như thế, tướng mạo lại xinh đẹp, tất hẳn đoạt vòng nguyệt quế làm hoa khôi."

Dù ở thanh lâu đi chơi gái là phong lưng nhưng mấy cô nương cũng có không ít người ủng hộ ở sau lưng, tựa như họ đang chơi đua ngựa, thế nào cũng muốn thắng, như thế mới đại biểu mình ánh mắt không tồi.

Vì thế, người đánh cuộc trên người Phong Nguyệt cũng không phục, đứng lên liền nói: "Luận tướng mạo, Đoạn Huyền cô nương sao có thể so với Phong Nguyệt cô nương?"

"Ngươi nói là ý gì?" Thư sinh không phục: "Xem người sao có thể chỉ nhìn đơn thuần ở tướng mạo? Phong Nguyệt cô nương tuy đẹp, nhưng ngoài đẹp ra, nàng ta còn có gì không? Hay lại múa một bài thoát y khác?"

Mọi người cười vang một trận.

Vi Vân cười lớn, Đoạn Huyền cũng cảm thấy hả giận, những lời này nàng đã sớm muốn nói, hôm nay bị khách nhân nói trước mặt mọi người như thế, khác nào tát một cái đét lên mặt Phong Nguyệt, vang đến mức khiến người ta cảm thấy sung sướng.

Ân Qua Chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn thư sinh kia liếc mắt một cái.

Phong Nguyệt chẳng hề để ý, phất tay liền nói: "Các vị hà tất phải kéo nô gia xuống nước? Nô gia hôm nay không tính lên đài, việc giành hoa khôi không liên quan gì tới nô gia cả."

Thư sinh kia vừa nghe liền cười: "Cô nương là không muốn tranh, hay là căn bản tranh không được?"

Người bên cạnh cả giận nói: "Tài nghệ nhiều mặt. Ngươi sao biết Phong Nguyệt cô nương tranh không được? Đoạn Huyền sẽ đánh đàn, cô nương sao không múa? Hôm nay chẳng ai có thể quyết định, thắng hay tua không phải người ở dưới nói hay sao? Đoạn Huyền cô nương ở Mộng Hồi Lâu đã lâu, khách nhân nhiều, như này sao có thể công bằng với Phong Nguyệt cô nương?"

Thư sinh cười lạnh: "Nhiều lời vô ích, khoa chân múa tay mới biết thật. Nếu cần người quyết, vậy chi bằng từ tại hạ đi..."

"Để ta." Giọng nói lạnh lùng cao ngạo vang lên giữa chốn ồn ào, giống như Định Hải Thần Châm, người xung quanh nháy mắt đã im lặng.

Kim ma ma chớp mắt, nhìn về phía Ân Qua Chỉ, mỉm cười nói: "Vị công tử này, việc quyết định này, đương nhiên phải là người am hiểu mới mới đáng tin được."

Ân Qua Chỉ liền đứng dậy, lướt qua Kim ma ma đi lên đài, một thân áo trắng dưới ánh đèn tỏa sáng dịu sáng dịu dàng, khiến các cô nương đến xem phải hít hà một phen.

Hay cho một thân tuấn lãng, một đôi mắt phong lưu đa tình, tay áo vung lên tiêu sái vạn phần, chẳng trách hôm nay Phong Nguyệt dù không lên đài cũng muốn bồi hắn. Khách nhân như vậy, hay nói là nam nhân như vậy, ai mà không muốn?

Đoạn Huyền còn chưa có hoàn hồn, đàn cầm trước mặt đã bị người lấy mất, sa y tuyết trắng tung bay, dừng ở góc phải trên đài, kéo người xem qua chỗ đó.

Phong Nguyệt mím môi nhìn, bảo Quan Chỉ đưa một chiếc ghế qua đó cho hắn.

Ân Qua Chỉ không quay mặt dưới đài mà hướng về phía trung tâm, đặt ghế xuống, đặt đàn cầm lên đùi rồi tiện tay biến tấu.

Có tiếng như cao sơn lưu thủy, trong vắt như suối xa, nháy mắt đã đè ép những suy nghĩ nóng nảy trong lâu trở về an tĩnh. Tiếng đàn vừa có lực lại triền miên, mượt mà tiêu sái, đúng như người đang chơi đàn.

Người trong nghề xem môn đạo, người ngoài xem náo nhiệt, người không hiểu đàn chỉ cảm thấy khúc đàn rồi so với Đoạn Huyền càng dễ nghe hơn, người thạo nghề lại ra ra ý, kẻ đang đánh đàn trên đài kia ít nhất tu cầm cũng ít hẳn 10 năm, cơ sở vững chắc, bản lĩnh thâm hậu, khó được chính là thể hiện vừa tự do mà không dính nửa phần thợ khí.

Một khúc kết thúc, người dưới đài một lúc lâu sau mới có phản ứng, những tiếng cảm thán vang lên. Kim ma ma cũng là người hiểu đàn, lập tức không dám ngăn lại, chỉ cười với mọi người, "Vị công tử này là người thạo nghề, để ngài ấy tới quyết, chắc không có vấn đề gì đâu."

Chỉ là hắn đàn khúc đàn này thành ra ép Đoạn Huyền có phần hơi thảm chút, người khác nghe thấy Đoạn Huyền đàn, phần lớn người hiểu hay không để sẽ cảm thấy nàng ta không tồi, có tài có mạo. Nhưng giờ vị này lên, mọi người đều thấy khác biệt, xét về tài cầm nghề của Đoạn Huyền thì thật sự còn kém xa.

Thư sinh vừa nói chuyện sắc mặt cũng không tốt, Đoạn Huyền cũng không dám ngẩng đầu. Ân Qua Chỉ duỗi tay đặt đàn sang một bên, ngồi trên đài nhìn, ánh mắt bình tĩnh, một câu cũng không nói nhiều.

Mọi người ở lâu đều trở lên nghiêm túc, Phong Nguyệt chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Nàng kéo Quan Chỉ lại hỏi: "Chủ tử nhà ngươi làm sao vậy? Sao còn quản mấy chuyện nhàn rỗi này"

Quan Chỉ nhún vai, nhìn về phía trên đài: "Chủ tử hẳn là nhất thời hứng khởi, rốt cuộc mấy thứ này từ khi đến Ngô quốc đến giờ cũng chưa động tới."

Linh Thù ở sau lưng Phong Nguyệt, mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói thầm nói: "Nhìn đi nhìn lại, vị công tử này cũng không đáng ghét như thế."

Phong Nguyệt bật cười, quay đầu lại nói với nàng: "Ngươi là tiểu nha đầu, thích ai ghét ai nói cũng đơn giản."

Linh Thù mếu máo nói: "Nô tỳ chỉ cảm thấy người lợi hại đáng để thích, người hung dữ đáng để ghét, nhưng ngài ta..."

Linh Thù ngẩng đầu nhìn Ân Qua Chỉ, mặt nhỏ nhăn lại: "Làm khó người ta quá!"

Phong Nguyệt lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía trên đài.

Có vết xe đổ của Đoạn Huyền, Vi Vân sau đó lên thổi sáo rất nghiêm túc, nhưng mà Ân Qua Chỉ lúc thổi sáo cũng chẳng lưu tình chút nào. Thổi khúc đầu, khúc nối, cảm xúc, nhịp thở từ khúc đầu, khúc phụ trợ càng mạch lạc, cao thấp phân rõ. Thậm chí còn không cần Ân Qua Chỉ bình luận, ân khách phía dưới đều có thể mồm năm miệng mười mà bình luận Vi Vân kém ở chỗ nào.

Cũng không biết vị đại gia này có phải đến nhằm gây chuyện hay không, mấy cô nương tiếp đó, có người viết thư pháp, có người vẽ tranh, có biểu diễn thiện xạ, hắn cũng chẳng buông tha bất cứ ai. Cùng giấy bút đó, cùng cung tiễn đó, quét sạch mặt mũi người khác không còn một mảnh.

Kỳ lạ hơn là ân khách ở dưới chẳng những không giận mà còn kinh ngạc cảm thán chữ viết của Ân Qua Chỉ và bức họa tranh thuỷ mặc. Ngay cả thư sinh mới vừa rồi tỏ ra không phục trong mắt cũng lộ ra tia kinh ngạc.

Thật không biết xấu hổ!

Đang khi Ân Qua Chỉ kéo cung ở trên đài, Phong Nguyệt che mặt, làm bộ như đồng tình liếc nhìn qua khe hở ngón tay nhìn thiện xạ bách phát bách trúng một cái.

Mấy mặt khác thì dễ nói, nói về phương diện võ học lại gặp Ân Qua Chỉ thì... tất nhiên càng chết thảm hơn so với mấy lần trước.

Kết quả chẳng cần nhiều lời, Ân Qua Chỉ bắn liên tiếp 3 mũi trúng ngay hồng tâm. Mấy ân khách không ngừng tán thưởng, còn sôi nổi bình luận nữ tử thanh lâu chọn loại tài nghệ này thật không hợp, không bằng không chọn đi. Sau đó lại tiếp tục tán thưởng người nọ trên đài đúng là văn võ song toàn, nhân tài khó gặp!

Trận bầu chọn họa khôi này tiến hành gần đến cuối, Phong Nguyệt cảm thấy hôm nay hoa khôi hẳn là Ân Qua Chỉ. Ngay cả mấy cô nướng bị hắn quăng mặt mũi về sau cũng đứng bên đài, mặt đầy sùng kính nhìn hắn, chẳng có nửa điểm mang thù.

Đã đến nước này, còn gì để nói nữa?

Cũng không biết cái vị lúc nào cũng khiêm nhường này hôm nay phát điên gì lại làm một đống việc phô trương nổi bật này, Phong Nguyệt trợn tròn mắt, thình lình cảm thấy người ở bốn phía đều nhìn về phía mình.

Hả?

Nàng không hiểu nổi nhìn lên đài, lại thấy Ân Đại hoàng tử đang rũ mắt nhìn về phía mình, trong tay là bụt mực và đàn cổ cẩm, giống như đang chờ nàng lên sân khấu.

Không phải chứ? Phong Nguyệt cười gượng, rụt cổ. Nàng nâng váy chạy lên đài, nhỏ giọng nói: "Công tử, ngài khó xử mấy nàng kia là tốt rồi, khó xử nô gia làm gì?"

"Cơ hội tốt, ngươi không lên thử xem?" Ân Qua Chỉ liếc nàng.

Phong Nguyệt khuôn mặt tươi cười, lắc đầu: "Không được!"

Ân Qua Chỉ nhìn nàng ghét bỏ, quay đầu, tùy tay chọn một người: "Ngươi tới."

Hà Sầu mặc đồ vũ y, nơm nớp lo sợ lắc đầu: "Không phải chứ? Nô gia...... Nô gia cảm thấy bản thân chuẩn bị chưa quá tốt."

Ân Qua Chỉ nhìn nàng, không hé răng.

Hà Sầu sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, do dự một lúc lâu vẫn không tránh được ánh mắt trấn áp của vị này, đành lên đài múa.

Nói thật, Hà Sầu hôm nay chỉ tới xem náo nhiệt, rốt cuộc nàng còn múa không đẹp bằng Phong Nguyệt, chỉ muốn góp cái mặt mà thôi, ai biết còn bị vị này điểm danh.

Hà Sầu căng da đầu múa xong một khúc, không biết chờ đợi chính mình là gì đây, chỉ run rẩy đứng trên đài, ngó về phía Ân Qua Chỉ.

Thanh âm vừa ngừng, tay áo múa rủ xuống đất, Ân Qua Chỉ mặt không cảm xúc gật đầu: "Múa không tồi."

Mọi người cả kinh, vỗ tay sôi nổi!

Đây là lần đầu đầu tiên hắn mở miệng đánh giá một người trên đài tối nay, vừa rồi cô nương kia múa cái gì vậy? Chẳng ai nhớ rõ, nhưng dù sao vị gia này nói không tồi, vậy nhất định là không tồi.

Họ vừa nhìn mấy bạch y cô nương giờ mới hoàn hồn, kinh ngạc không thôi, Phong Nguyệt ở dưới đài vỗ tay gật đầu theo: "Không tồi không tồi."

Ân Qua Chỉ xuống đài, xách Phong Nguyệt lên lầu trở về phòng. Mọi người sôi nổi kêu dừng bước, nhưng mà Kim mama ngăn ở trước, không cho người đuổi theo đi.

"Các vị, trận hôm nay, Hà Sầu cô nương đứng thứ nhất, mọi người có ý kiến gì không?" Kim mama hỏi.

"Không có không có!" Đám ân khách xua tay rồi chúc mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.