Phi Thiên

Chương 2730: Săn thú ở U Tuyền (2)




Đường Hạc Niên nhìn hướng Khấu Lăng Hư:

- Lão gia đã nói rõ ràng cho Doanh Cửu Quang, mà giao dịch giữa Tín Nghĩa các và phía chúng ta vừa kết thúc, bên kia đã nhảy ra chuyện U Tuyền săn thú, đây là thiết hạ bẫy rập chờ người chui vào a!

Khấu Lăng Hư ném ra vốc thức ăn sau cùng, hai tay chống lên lan can, cúi đầu nhìn du ảnh trong nước, bình tĩnh nói:

- Nhất thời tính lầm, khó mà vãn hồi, Thanh chủ sẽ không mặc hắn rời khỏi Quỷ Thị, sớm là kết thúc thôi, miễn phải mặt sau bị người cầm tới làm văn chương. Lão đại, thông báo động tĩnh của Doanh Dương cho phía Quỷ Thị ba.

Mi mắt Khấu Tranh cùng Đường Hạc Niên đồng thời hơi nhảy, yên lặng nhìn nhau, đều biết lời này có ý nghĩa như thế nào.

- Vâng!

Khấu Tranh chắp tay ứng tiếng, ngữ khí có phần trầm trọng.

Luyện Ngục, Vô Lượng tinh, trên lầu các nhỏ trong đình viện, đứng ở đó có thể nhìn ngắm biển cả.

Lầu các nhỏ này là do Kim Mạn sai người dựng lên, nàng thấy Dương Khánh thích ngắm biển trầm tư, bèn sai người tu kiến tòa lầu các có thể ngăn gió, tránh mưa, che nắng cho Dương Khánh dùng.

Cũng đúng là hợp với tâm ý Dương Khánh, Dương Khánh thường xuyên đến đây, mà Kim Mạn cũng thường tới nơi này bàn chuyện cùng Dương Khánh, ví như hôm nay.

Sau khi biết được động tĩnh của Doanh Dương, Dương Khánh nhíu mày hỏi lại một tiếng:

- U Tuyền săn thú? Hắn biết Miêu Nghị muốn động thủ với cứ điểm của một số người nào tại Quỷ Thị, manh mối để khai đao nằm ngay trên người Doanh Dương, bởi thế hắn cũng đang quan chú đông tĩnh của phía Doanh Dương, mà lục đạo tuy không có ảnh hưởng gì nhiều trong cảnh nội Thiên Đình, nhưng nếu nói một điểm nhãn tuyến đều không có thì không khả năng, sự tình bí ẩn có lẽ khó mà thăm dò được, nhưng lần này chuyện Doanh Dương muốn đi U Tuyền săn thú tựa hồ không hề khắc ý giấu diếm, hô bằng gọi hữu. phía lục đạo mà có lòng tra tìm, muốn không biết cũng khó.

Kim Mạn ngồi phía đối diện gật đầu:

- Đúng vậy

Dương Khánh sa vào trầm ngâm, từ từ đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn ra biển lớn xa xa.

Kim Mạn vẫn ngồi yên ở đó, ánh mắt nhìn theo, nhìn lưng ảnh hắn, chỉ thấy Dương Khánh lấy ra tinh linh, không biết đang liên hệ cùng ai.

Dương Khánh đang liên hệ cùng Miêu Nghị vừa bắt được liên hệ liên trực tiếp hỏi: Đại nhân co biết chuyện Doanh Dương muốn tới U Tuyền săn thú?

Miêu Nghị: Ngươi đúng là tin tức linh thông, ta

cũng vừa biết không lâu, Khấu gia vừa thông báo cho ta, đây chính là cơ hội tốt để trừ sạch Doanh Dương.

Dương Khánh kinh hãi, gấp gáp nói: Đại nhân không cảm thấy chuyên U Tuyền săn thú này tới quá kịp thời ư? Giao dịch giữa Khấu gia cùng Tín Nghĩa các vừa kết thúc, lập tức lại bật ra chuyện săn thú, nếu nói Khấu gia không nghi ngờ đây là bẫy rập, ta không tin! Biết rõ có thể là bẫy rập còn nói cho đại nhân, ý đồ vứt bỏ đại nhân của Khấu gia đã rõ như ban ngày, đại nhân đâu thể mạo hiểm tới đó?

Miêu Nghị đưa mắt nhìn ra đèn đuốc lấp lánh của Quỷ Thị bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, hắn đã dần dần quen với việc bị bán ra, sẽ không dễ dàng phẫn nộ, sau khi biết được nội tình lại càng bình tĩnh đáp lời: Ý đồ của Khấu gia ta đã đoán được, chẳng qua cũng không sao, ta có nắm chắc tương kế tựu kế trừ sạch Doanh Dương.

Dương Khánh gấp: Tấm thân ngàn vàng đâu thể đặt thân vao chỗ hiểm nguy! Đại nhân đi đến bước hôm nay rồi, nếu còn tiếp tục xông ở mặt trước đánh đánh giết giết thì cực là không hay, thế lực Doanh gia đã có tâm thiết hạ bẫy rập, tất nhiên không dễ đối phó, mong đại nhân nghĩ lại, không vội ở nhất thời!

Miêu Nghị: Lần này ta muốn cứng đối cứng phá cục của chúng, ngươi yên tâm, chưa hẳn đã cần ta động thủ!

Tóm lại nói gì cũng đều vô dụng, tựa hồ Miêu Nghị rất nắm chắc, cũng không biết đào đâu ra lòng

tin lớn như vậy. Dương Khánh thu lại tinh linh,

nhắm mắt xoa vuốt đầu trán, chậm rãi xoay người dựa lưng trên song, vẻ mặt lo âu, thần sắc ưu tâm, thậm chí có vài phần thống khổ.

- Đại chấp sự, ngươi sao vậy?

Kim Mạn cả kinh, tấn tốc bước lên muốn đỡ tay

cho hắn.

Dương Khánh dùng sức lắc lắc đầu, mở mắt ra chối từ ý dìu đỡ của Kim Mạn:

– Ta không sao!

- Thế này mà còn không sao? Kim Mạn tròn mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, hơi hoài nghi liệu có phải sinh bệnh hay không, nhưng bình thường tu sĩ làm gì có chuyện sinh bệnh?

Dương Khánh đứng chống tay lên song, lại nhắm mắt suy ngẫm một trận, bỗng trợn mắt quay đầu nhìn lại hỏi:

- Ta nhớ hình như lần trước ngươi nói qua có thứ gì đó có thể phòng được mê hoặc từ Thiên Ma vũ?

Kim Mạn không biết tại sao hắn lại nhắc tới chuyện này, gật đầu nói:

- Liễm Tâm Lan, phục dụng thứ này có thể kháng cự dụ hoặc của Thiên Ma vũ, chỉ có thể phục dụng trước, đến sau mới phục dụng thì cũng vô ích.

Dương Khánh truy hỏi:

- Bên Quỷ Thị có thể kiếm được nó không?

Kim Mạn suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói:

- Chắc là có, thứ này tuy ít thấy, lại không phải cái gì phi thường trân quý.

Dương Khánh lập tức nói:

- Tốt! Thông báo cho nhân thủ của Lục Đạo tại Quỷ Thị tận nhanh nghĩ cách kiếm được vật này, ta có việc cần dùng gấp!

Mấy ngày sau, trong phủ tổng trấn Quỷ Thị, Dương Triệu Thanh đi tới đi lui trước cửa phòng Miêu Nghị, có vẻ hơi do dự, cuối cùng vẫn cắn răng gõ cửa mà vào.

Miêu Nghị ngồi bó gối đa tọa trong buồng, chợt mở hai mắt ra, nhìn Dương Triệu Thanh tựa hồ đang châm chước gì đó trước mặt, hỏi:

- Có việc?

Dương Triệu Thanh trầm ngâm nói:

- Không lâu trước đây Dương Khánh vừa liên hệ cùng thuộc hạ, nói phủ tổng trấn phòng phạm quá nghiêm mật, muốn ta thoáng nới lỏng, để ta sắp xếp cho Từ Đường Nhiên cách mỗi ba ngày tới thanh lâu tìm vui một lần.

Miêu Nghị sửng sốt, hồ nghi nói:

- Sắp xếp cho Từ Đường Nhiên đi thanh lâu tìm vui?

Dương Triệu Thanh gật đầu:

- Đúng, đi thanh lâu, Dương Khánh cường điệu nhiều lần, nói thời gian rất gấp, đi nơi khác thì hiệu quả lai chậm, nhất định phải để Từ Đường Nhiên tới thanh lâu. Ta hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì, hắn nói hiện tại hắn còn chưa thể xác nhận, chỉ là để Từ Đường Nhiên đi dò xét, muốn ta trước đừng nói cho đại nhân, đợi khi có kết quả lại nói cũng không muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.