Phi Thiên

Chương 497: Hồng song hỷ




Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, được biết Yến Bắc Hồng không sao, hắn cũng an tâm rồi vậy.

Sau khi đáp trả Yến Bắc Hồng một phong thơ, Miêu Nghị lại đi vào trạng thái bế quan tu luyện, có thể nói là vùi đầu đuổi theo, hi vọng không bị những người khác vượt qua quá xa mới được...

Trước kỳ tuế chước năm đó, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, Thủy Vân phủ, phủ chủ của tam phủ lần nữa xin nghỉ, ý đồ tận lực tránh chạm mặt cùng ba vị Hành tẩu, kết quả lần này điện chủ Thân Hoài Tín chẳng những không chuẩn y, ngược lại còn trách mắng ba người một trận. Cái này đã trải qua bao nhiêu năm rồi, ba người các ngươi có phải là chuẩn bị vĩnh viễn không tới Trấn Quý Điện hay không? Muốn để cho những phủ chủ khác hàng năm áp tải tuế chước đến đây nhìn như thế nào?

Không có biện pháp, lời nói của Thân Hoài Tín cũng không phải là không có đạo lý, nếu thật sự một mực không lộ diện, ngược lại ssẽ đưa cán dao cho người ta nắm.

Ba người đành thỏa thuận thời gian để chạm mặt đi cùng với nhau, cùng đi tới Trấn Quý Điện.

Nghĩ tới sự tình của Yến Bắc Hồng, trên đường Miêu Nghị đột nhiên quay đầu phất tay nói với ba người tùy tùng:

- Sáu người các ngươi đi tới trước mặt dò đường.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu ý, hiểu Miêu Nghị có lời muốn nói, đều thả chậm tốc độ chạy của tọa kỵ lại.

Sáu ngựa chạy ầm ầm tới trước mặt, sau khi không thấy bóng dáng, Tư Không Vô Úy mới hỏi:

- Lão đệ có phải có lời gì muốn nói hay không?

Miêu Nghị cười cười:

- Cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút, hai người các ngươi Thanh Liên cửu phẩm đã nhiều năm như vậy rồi, ở Tinh Túc Hải nghe các ngươi nói sắp đột phá cảnh giới Hồng Liên rồi, vì sao mà đã nhiều năm như vậy, vẫn không có phản ứng gì?

Lời này vừa nói ra, hai người đều nhìn nhau lắc đầu, lộ vẻ khá bất đắc dĩ. Triệu Phi cười khổ nói:

- Không dối gạt lão đệ, phương diện này ta và Tư Không đã trao đổi nhiều. Chuyện này đã khốn nhiễu chúng ta nhiều năm, thường cảm giác đột phá đang ở trước mắt, thậm chí cảm giác đã đến trình độ bước chân lên là có thể trôi qua. Chúng ta thậm chí ngay cả Vô Ưu quả cần thiết đột phá khi cũng đều chuẩn bị xong rồi, thế mà một mực không có cách nào đột phá!

Tư Không Vô Úy cũng thở dài:

- Cảm giác này thật sự là bực đến mức người khó chịu. Giống như cảm giác mình bị nhốt lâu dài trong một căn phòng nhỏ, một mực không được ra ngoài, nằm sấp trước cửa sổ, cách một tầng cửa sổ giấy có thể cảm nhận được trời đất cao rộng phía ngoài, thế nhưng lại không cách nào chọt rách tấmm cửa sổ giấy đó. Cứ như vậy một màn ngăn thật mỏng vậy, có đôi khi loại cảm giác có thể phá mà không phá được đó đày đọa khiến con người ta muốn nổi điên.

Triệu Phi gật đầu nói:

- Đích xác rất hành hạ người, có khi tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu đột nhiên thay đổi tăng nhanh, mạnh lên gấp mấy lần, khiến cho ta vui mừng không chịu được. Bất cứ người nào cũng đều nghĩ đến đột phá đang ở trước mắt rồi vậy. Thế mà mỗi khi đó lại như có một thùng nước lạnh rót vào đầu, phát hiện thì ra lại là một giấc mộng, vẫn dậm chân tại chỗ như cũ, thủy chung không có cách nào phá khai cái màn mỏng giam kín ngươi ở trong phòng kia. Cảm giác đó có thể nói là khiến cho ngươi chết lên chết xuống.

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Nói cách khác là vẫn luyện hóa Nguyện Lực châu hấp thu linh khí thiên địa như cũ, nhưng mà tu vi lại không tăng trưởng?

Hai người gật đầu:

- Đúng là như vậy!

- Cái này kỳ quái rồi.

Miêu Nghị chậc chậc lưỡi ngạc nhiên. Hắn tu vi chưa tới cái mức kia, không lĩnh hội được cảm giác bọn họ nói.

Triệu Phi thở dài:

- Cái này đoán chừng là gấp cũng không được, có thể là cơ duyên chưa tới, nếu như cưỡng cầu không được, thì đành thuận theo tự nhiên vậy!

Miêu Nghị cũng chỉ có thể trấn an đôi câu, không biết tự bản thân mình khi đến trình độ này sẽ như thế nào...

Sau khi đến Trấn Quý Điện, tất cả tiến hành theo lưu trình như cũ, bái kiến điện chủ, dâng tuế chước, rồi xuất hiện trên đại điện nghị sự cùng các lộ phủ chủ, cùng tề tụ một đường. Ba người đều khiêm tốn nhích về phía sau mà đứng.

Thấy ba người này rốt cục lại lộ diện rồi, không ít người mong đợi một màn diễn đầy kích thích sẽ lại xuất hiện.

Đáng tiếc là ba vị Hành tẩu đã khiến cho bọn họ thất vọng rồi, họ chỉ nói qua một hồi những lời “kính thưa các loại kính” đưa đẩy cho qua sân khấu, chứ không hề nhằm vào ba người Miêu Nghị nữa.

Mà ba người cũng là có hỏi tất đáp, không hỏi thì ngậm miệng không nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng về phía tay cụt của Từ Kính Tùng, phát hiện cánh tay vốn là gần như đứt tới bả vai dường như đã dài ra không ít.

Ngồi ở trên cao, điện chủ Thân Hoài Tín dùng ánh mắt quét qua song phương tường an vô sự, ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Từ Kính Tùng ba người này cũng không phải người ngu, lần trước song phương đánh nhau một trận dữ dội tại Trấn Quý Điện, điện chủ rõ ràng kịp thời chạy tới rồi, nhưng không có ra tay ngăn trở kịp thời, chờ cho đến khi song phương đối địch hoàn toàn mới ra tay ngăn trở, dụng tâm của y đừng nói là ba người bọn hắn, ngay cả bọn Miêu Nghị cũng đoán được ý đồ của Thân Hoài Tín.

Khi không nắm chắc nhất định đưa được ba người Miêu Nghị vào chỗ chết, ba vị Hành tẩu cũng chuẩn bị nhẫn nhịn một chút, không cần thiết phải cứ tống tặng nhược điểm cho Thân Hoài Tín chèn ép, tạo ra cái tiếng không đầu không đầu óc cho Thủy Hành cung bên kia nghe. Đó không phải là chuyện tốt gì, ảnh hưởng tiền đồ, đến lúc quan trọng cứ luôn có người lấy ra những loại chuyện như vậy ra nói, đúng là cực kỳ không ổn, điều này chỉ sợ cũng là chuyện mà Thân Hoài Tín mong đợi.

Từ một góc độ khác mà nói, lần trước đánh một trận, ba người Miêu Nghị đánh trọng thương Từ Kính Tùng, mang đến hiệu quả chấn nhiếp cũng rất rõ rệt. Nói dễ nghe một chút chính là đổi lấy được sự tôn trọng của đối thủ, khiến đối thủ không dám khinh thường bọn hắn, khi không nắm chắc giết chết bọn hắn sẽ không dám khinh cử vọng động, tuy rằng mâu thuẫn giữa hai bên đã là tên đã lên dây cung!

Chuyến này đi cũng thuận lợi, về cũng thuận lợi. Ba người Miêu Nghị bình bình an an quay trở lại chúc địa của từng người, sau khi thông báo cho nhau xong, đều tiếp tục bế quan tu luyện.

Có một điểm mà ba người Miêu Nghị một mực cảm thấy may mắn, là nội cảnh Thủy Hành cung không có chiến sự. Nếu như không có ân oán phân tranh, nơi này đúng là địa phương tĩnh tâm tu luyện tốt, nhất là bọn họ là loại người tay cầm đủ tài nguyên tu hành này.

Thoáng một cái lại là gần mười năm trôi qua. Miêu Nghị cũng được như nguyện bước chân vào cảnh giới Thanh Liên ngũ phẩm.

Nguyện Lực châu luyện hóa với tốc độ cũng từ mỗi ngày sáu viên tăng lên mỗi ngày 7 viên. Mà muốn đột phá đến Thanh Liên lục phẩm cần tiêu hao tới gần bốn vạn một ngàn viên, đoán chừng cần 16 năm trở lên mới đột phá lần nữa.

Những năm này Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng không ở không suông, tu vi đã đạt đến Bạch Liên ngũ phẩm. Thật ra thì Diêm Tu tu hành tiến độ hơi đáng lo, đến nay vẫn là Bạch Liên bát phẩm, chiếu theo mức tiến này, Thiên Nhi, Tuyết Nhi sớm muộn gì cũng đuổi kịp lão.

Có một tâm phúc trung thành như vậy đi theo trong tu hành giới xem như không dễ, Miêu Nghị suy nghĩ cách giúp Diêm Tu tìm lấy một bộ tu hành công pháp khá hơn một chút, vì thế còn cố ý tìm Văn Phương để hỏi, nhưng bó tay một cái là thương hội thứ gì cũng có bán, duy nhất tu hành công pháp lại không nằm trong hàng ngũ buôn bán. Trên chợ đen ở Lưu Vân Sa hải thật ra thì có thể có, chẳng qua là thứ lừa gạt người quá nhiều. Vật này ngươi không tu luyện một lần căn bản không biết rõ có vấn đề hay không. Chờ ngươi phát hiện có vấn đề rồi, thì coi như đã xui xẻo lớn rồi.

Vì thế Miêu Nghị không làm gì khác hơn là có tính toán khác!

Một buổi tối nào đó vào 15 năm sau, bầu trời đầy sao, một đạo lưu quang màu đỏ xẹt trời cao mà đến, trực tiếp đáp xuống đình viện bên trong dinh phủ Thủy Vân phủ. Triệu Phi gương mặt thần thanh khí sảng tiêu sái phiêu dật, mặt đầy nụ cười.

Rất nhanh, Miêu Nghị bế quan nghe tin nhanh chóng lắc mình hiện ra, chắp tay nói:

- Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Triệu huynh rốt cục được như nguyện, rốt cục vượt qua một bước cách xa giữa trời và người này!

Triệu Phi xua tay mặt toát mồ hôi nói:

- Ta đã dừng lại ở Thanh Liên cửu phẩm gần tới 300 năm, thật sự là ngu độn. Mới vừa đột phá liền chạy tìm đến lão đệ khoe khoang, xấu hổ luống cuống vô cùng!

Miêu Nghị lập tức giễu giễu nói:

- Vậy không biết Triệu huynh có chạy đi tìm Tư Không huyễn diệu hay không?

- Đi trước qua bên hắn rồi, mới tới chỗ ngươi đây. Tư Không vây quanh ta di chuyển không biết bao nhiêu vòng, gấp đến độ vò đầu gảy tai, hâm mộ không chịu được, lặp đi lặp lại hỏi ta là làm thế nào mà đột phá vậy. Nhưng bó tay là ngay chính ta cũng không rõ lắm, nói đột phá là đột phá thế thôi!

Triệu Phi nói sinh động như thật xong, cùng đối mắt nhìn Miêu Nghị, rồi đột nhiên cùng ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, không cần nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được tình hình của Tư Không Vô Úy lúc đó là như thế nào.

Mà Triệu Phi luôn luôn trầm ổn có thể nói cười như thế, có thể thấy được trong lòng mừng rỡ không cách nào hình dung, cho nên mới vừa đột phá liền chạy đến tìm bạn tốt chia sẻ niềm vui.

- Bước ra bước này, từ nay về sau chính là thiên địa mặc cho ta ngao du. Chính là việc vui lớn lao, tu hành giới không biết có bao nhiêu người tóc trắng bạc cả đầu, kết thúc cả một đời mà không có cách nào vượt qua nó. Cái này đáng để uống chúc mừng!

Miêu Nghị xoay người phất tay nói:

- Thiên Nhi, Tuyết Nhi, thiết yến ở Thủy Vân các!

- Dạ vâng!

Hai nữ cũng là mừng rỡ tiến lên chúc mừng Triệu Phi.

Hai người bọn họ cũng biết, bạn tốt của đại nhân càng cường đại, thì có nghĩa là chỗ dựa của đại nhân càng vững chắc càng cường đại, cũng có nghĩa là càng an toàn.

Triệu Phi trực tiếp móc ra hai món nhị phẩm pháp bảo ban thưởng.

- Đi!

Miêu Nghị cũng cao hứng vô cùng chụp lấy cổ tay Triệu Phi, trực tiếp kéo hắn lên Thủy Vân các.

Thật sự là Triệu Phi đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, đối với hắn và Tư Không Vô Úy mà nói có ý nghĩa thật sự là quá trọng đại rồi. Đã nhiều năm như vậy một mực lo lắng đề phòng, hàng năm mắt thấy Từ Kính Tùng càng dài càng dài cái tay cụt ra, lúc nào cũng lo lắng bất trắc sẽ tới. Giờ này Triệu Phi đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, đó chính là uy hiếp lớn nhất đối với ba đại Hành tẩu!

Trên Thủy Vân các, hai người đối với nguyệt nâng chén uống say, hai nữ chia ra đứng phía sau lưng rót rượu.

Nói đến sự tình Triệu Phi đột phá, Miêu Nghị cũng cảm khái không thôi, ban đầu ở trên đường đi Trấn Quý Điện nói khó đột phá, không ngờ rằng thật sự khó đột phá như vậy, sự tình chỉ bước một bước không ngờ lại mất hơn hai mươi năm thời gian mới bước qua được.

Triệu Phi cũng cười khổ, nhưng mà phần nhiều hơn giống như là trút được gánh nặng thoải mái, bắt đầu từ hôm nay, một thế giới rộng lớn hơn bày ở trước mắt của hắn!

Hai người để cho tâm tình hưng phấn thoáng lắng xuống một chút, Miêu Nghị để chén rượu xuống hỏi:

- Triệu huynh sau này có tính toán gì không?

Nói đến chuyện chính, Triệu Phi cũng thu liễm tâm tình, từ từ để chén rượu xuống, trầm giọng nói:

- Giờ này ta đã đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, ba đại Hành tẩu tu vi tuy rằng cao hơn ta một bậc, nhưng trong mắt ta thì chỉ là một trò cười mà thôi. Ba tên kia căn bản không giỏi đánh nhau, động thủ rồi thì còn không biết ai sợ ai, không đáng để sợ! Trấn Quý Điện duy nhất có thể uy hiếp chúng ta chính là Thân Hoài Tín, tâm tư khó lường, ta ngược lại không phải là thèm thuồng vị trí điện chủ của hắn. Ta giờ này trên tay còn có một lượng tài nguyên tu hành lớn, thật ra thì ước gì được an tâm tu luyện. Nhưng mà làm người không thể không lo xa, lão đệ có nhớ tòa bảo tháp trong tay hắn hay không?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Đây chính là cái vấn đề, một khi cùng ba đại Hành tẩu xảy ra xung đột, hắn nếu như trợ giúp chèn ép, chỉ dựa vào món tam phẩm pháp bảo đó trên tay hắn, ngươi khẳng định không phải là đối thủ của hắn.

Triệu Phi thở khì cả giận:

- Muốn tự vệ nhất định phải có tư cách để cho người khác không dám trêu chọc, quay đầu lại ta chuẩn bị tìm Văn Phương, không tiếc giá nào cũng phải mua cho được một món tam phẩm pháp bảo vừa tay. Nếu không không có chút tự tin không thể có chỗ đứng nào!

- Nói đến pháp bảo, ta có lẽ có thể giúp ngươi lấy món xứng tay...

Miêu Nghị trầm ngâm rồi nói chèn một tiếng.

- Lão đệ nếu như có đường đi tốt, vậy dĩ nhiên là tốt hơn rồi!

- Ngươi ở nơi này kiên nhẫn chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.

Miêu Nghị quay đầu lại gọi Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng rời đi.

Chỗ đi không phải là địa phương nào khác, tự nhiên là đi tìm Yêu Nhược Tiên, có luyện bảo sư tốt như vậy để ở chỗ này, sao có thể lãng phí như vậy chứ?

Gặp được Yêu Nhược Tiên, vừa nghe phải giúp người khác luyện chế bảo vật, Yêu Nhược Tiên lập tức cự tuyệt, nhưng mà không chịu nổi sự năn nỉ của Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

Yêu Nhược Tiên đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng mà có yêu cầu, trước tiên vật liệu cái gì đó đều cần phải do tự bản thân Triệu Phi đưa ra, hơn nữa tiền công không thể bớt, là gấp mấy lần luyện bảo sư thường. Điểm trọng yếu nhất chính là Yêu Nhược Tiên đặc biệt nhấn mạnh một điểm, Triệu Phi sau khi có được bảo vật, nếu có người hỏi bảo vật là từ đâu, không thể tiết lộ bảo vật là xuất phát từ Thủy Vân phủ đối với bất kỳ người nào. Hay nói cách khác không thể tiết lộ hành tung của ông ta, cũng không biết là ông ta đang kiêng kỵ cái gì.

Nếu không thể thỏa mãn những điều kiện này, ông ta sẽ không đáp ứng, Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi cầu xin cũng vô dụng.

Quay đầu lại Miêu Nghị nói cho Triệu Phi nghe những điều kiện này, để cho Triệu Phi tự bản thân mình suy tính. Triệu Phi ít nhiều cũng tò mò rốt cuộc là ai, nhưng mà Miêu Nghị bảo hắn không nên hỏi nhiều, hắn cũng đành không hỏi thôi.

Nếu như kiến nghị của Miêu Nghị là có thể được, giá cả cao một chút cũng không thành vấn đề, Triệu Phi liền đáp ứng, nói quay đầu lại tìm Văn Phương lấy đủ vật liệu sẽ đưa đến.

Cũng không biết có phải ba người vận may thật đến rồi hay không, nơi này Triệu Phi mới vừa đi, ngày kế không trung lại là một đạo lưu quang đáp xuống dinh phủ của Thủy Vân phủ.

Người tới không phải là người nào khác, mà chính là Vân Tang phủ phủ chủ Tư Không Vô Úy, vừa nhìn thấy Miêu Nghị lộ diện, liền chống eo ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, vô cùng đắc ý và thống khoái!

- Ngươi sao cũng đột phá rồi?

Miêu Nghị tiến lên đi quanh hắn một vòng, giật mình hỏi. Ngày hôm qua hắn còn cùng Triệu Phi cười tên này vò đầu bứt tai bộ dáng gấp gáp nữa.

Tư Không Vô Úy nụ cười cứng đờ, liếc mắt, tức giận nói:

- Ta thế nào không thể đột phá hay sao? Ngươi nói lời này có ý gì, hay là ta đột phá làm ngươi mất hứng?

Thật ra chính hắn cũng kỳ quái, nếu đoán cho đáng tin cậy một chút thì là hắn hoài nghi mình bị Triệu Phi kích thích, lúc đột phá chẳng thèm nghĩ gì nữa phải làm cho được bằng bất cứ giá nào. Tình hình có chút giống như vậy, không cẩn thận một chút liền đâm phá tấm giấy chặn cửa sổ kia. Dĩ nhiên, bản thân hắn sẽ không thừa nhận là mình bị Triệu Phi kích thích!

---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.