Phi Thiên

Chương 439-2: Cho một cơ hội (Hạ)




- Đã có chút bản lãnh, vậy thì không tính là lớn lối mà không biết thẹn mà là tự tin, người trẻ tuổi có tự tin như vậy, vì sao không lau mắt mà đợi cho hắn một cơ hội thử xem sao? Vô danh tiểu tốt như vậy thêm một tên không nhiều, bớt một tên không ít, có giết hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Liệt Hoàn ngươi, giết hắn cũng không thể giúp trả lại Hỏa Cực cung ngươi trở về nguyên dạng. Nể tình hắn có duyên gặp ta một lần, cho hắn một cơ hội đi! Ba trăm năm sau, nếu tu vi của hắn vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, nếu như ngươi còn nhớ thù này, ba trăm năm sau ta lại để cho hắn tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội mặc tình ngươi phát lạc, chắc chắn ta sẽ giữ lời!

- Ba trăm năm muốn từ Thanh Liên nhất phẩm đột phá đến cảnh giới Hồng Liên sợ là không có khả năng.

- Cái này có quan trọng không, quan trọng là ngươi còn có nhớ thù này hay không! Ta đã nói hết lời, là giết hắn hay là cho hắn cơ hội, chính ngươi châm chước mà làm đi.

Thanh âm già nua dần dần biến mất.

Mọi người ai nấy nhìn chằm chằm Liệt Hoàn trầm mặc không nói cau mày, còn tưởng là y đang suy tư lời của Thanh Phong vừa rồi.

Phục Thanh đã nói tới nước này, Liệt Hoàn há có thể không nể mặt lão, còn cần châm chước nữa sao?!

Nhưng y khó nhịn được lửa giận, ánh mắt quét qua đám người Bạch Tử Lương và Không Trí, hung tợn nói:

- Thanh huynh nói không sai, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt há có thể phá được Hỏa Cực cung của bản vương. Yến Bắc Hồng Kia bất quá là bị buộc bất đắc dĩ mới chạy vào, kẻ chân chính đáng ghét là những kẻ ỷ mình có chút chỗ dựa không coi bản vương ra gì, đó mới là đầu sỏ gây tội khiến cho Hỏa Cực cung bản vương bị hủy!

Thanh Phong đứng chắp tay khép hờ đôi mắt, đã đoán được biến hóa trong đó, tỏ vẻ bình thản chuyện không liên quan tới mình.

Có ý gì? Bát Giới đang chắp tay chữ thập lộ vẻ an tường bỗng nhiên trợn to cặp mắt, suýt chút nữa lòi tròng mắt ra ngoài, nhất thời không bình tĩnh được nữa. Chẳng lẽ là không hại chết được tên Yến Bắc Hồng kia, ngược lại mình còn vạ lây trong chuyện này???

Sắc mặt của mẹ con Cơ Mỹ Mi nhất thời kịch biến, lộ vẻ khẩn trương nhìn chằm chằm Liệt Hoàn.

Bọn Vân Quảng cũng lộ vẻ tò mò, muốn xác nhận rốt cục là Liệt Hoàn có ý gì.

Liệt Hoàn chỉ sáu người Bạch Tử Lương, sau đó lại chỉ sáu người Không Trí:

- Ta có thể bỏ qua cho tên Yến Bắc Hồng kia, nhưng các ngươi là bọn chó cậy thế người, không giết không đủ để tiết mối hận trong lòng bản vương, người đâu giết bọn chúng cho bản vương!

Nếu như không có lý, y cũng không dám động người của Lục Thánh, thật vất vả mới có lý được một lần, cũng sẽ không khách sáo

Thanh Phong Khép hờ đôi mắt, có lẽ y nghĩ Phục Thanh sau lưng mình cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên khẽ vuốt cằm.

Y khẽ gật đầu, sáu người hai bên lập tức lóe ra động thủ, Cơ Mỹ Mi bị dọa sợ đến cuống quít lắc mình ngăn trước mặt con trai mình lớn tiếng nói:

- Liệt Đại ca, Thanh Hữu Sứ!

- A Di Đà Phật!

Bùng! Không khí dao động một trận giống như hữu hình, hai tay Thất Giới Đại sư chắp chữ thập đột nhiên vọt ra giữa, Mi Tâm xuất hiện một đóa Tử Liên chín cánh, toàn thân toát ra vẻ trang nghiêm mà từ bi. Sáu tên tu sĩ Hồng Liên Tây Tú Tinh cung kia nhất tề bị một cỗ pháp lực hùng mạnh giữ chặt giữa không trung.

Thanh Phong đứng chắp tay khép hờ đôi mắt thình lình mở mắt, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, Mi Tâm hiện lên một đóa Kim Liên nhị phẩm, cả người biến mất giống như thuấn di.

Một đạo hư ảnh màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trước người Thất Giới Đại sư, Thanh Phong hiện thân, một tay chắp sau lưng, một tay khép hai ngón trỏ giữa như kiếm, dễ dàng đâm rách cỗ pháp lực gần như hữu hình kia, chỉ thẳng tắp về phía Mi Tâm Thất Giới Đại sư, cách Mi Tâm của lão chỉ một ngón tay mà thôi.

Uy lực một chỉ này khiến cho tăng bào trắng như tuyết viền đen và râu lông mày bạc trắng của lão bay ngược ra sau vù vù. Nhất là da mặt, từ khi bị chỉ này nhắm vào Mi Tâm bắt đầu bị ép chuyển động như gợn sóng.

Bọn Vân Quảng nhanh chóng thi pháp chống đỡ pháp lực mênh mông hùng mạnh mà đến, nhưng vẫn bị đẩy cho hai chân dán đất nhanh chóng trượt đi xa.

Bọn Bát Giới bị thổi bay đi như lá cây trong gió, loạn xạ trên không, bay ra xa ngoài trăm thước mới rơi xuống đất, ai nấy đau đến nhe răng toét miệng.

Sáu tên tu sĩ Tây Tú Tinh cung bị giữ giữa không trung đã thoát khốn rơi xuống đất.

- Thất Giới, mặc dù Tây Tú Tinh cung không phô trương như Cực Lạc Thiên, nhưng cũng không phải địa phương ai cũng có thể giương oai, nếu là người khác đã mất mạng từ lâu. Nếu lão vẫn còn chấp mê không tỉnh, đừng trách ta không khách sáo!

Thanh Phong chỉ vào Mi Tâm Thất Giới Đại sư nói, ý nói là ta đã hết sức nể mặt lão, còn không lui xuống!

Thất Giới Đại sư cười khổ, vốn lão tưởng rằng đẩy ra một Yến Bắc Hồng là có thể bảo vệ được nhiều người khác, có thể tránh cho dính líu quá nhiều, ai ngờ Liệt Hoàn đột nhiên thay đổi chủ ý, vẫn muốn hạ thủ với nhiều người như vậy, bèn tỏ ra bình thản nói:

- Nếu như Thanh Hữu Sứ giết một mình ta, có thể bỏ qua cho những người khác, lão nạp chết không có gì đáng tiếc!

Bát Giới Từ dưới đất bò dậy không nhịn được liếc nhìn, lão lừa trọc lại giở trò này ra…

- Thanh Hữu Sứ tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi!

Bát Giới hô to:

- Ngươi nghe ta từ từ giải thích với ngươi.

Y chẳng là cái thá gì, Thanh Phong căn bản không để ý đến y, nhưng vào lúc này, trong đại điện cổ xưa kia truyền tới một tràng thanh âm già nua chậm rãi:

- Thanh Phong, không được vô lễ với Thất Giới Đại sư, giao chuyện này cho Liệt Hoàn tự quyết định!

Vừa nói ra lời này, Thanh Phong phất tay áo thu chỉ lại, chắp tay sau lưng lắc mình trở về chỗ cũ, tiếp tục cụp mắt xuống mặt không đổi sắc, dường như nãy giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cỗ khí thế kinh người kia cũng biến mất trong nháy mắt, Bát Giới có thể nói thở phào nhẹ nhõm, bất mãn với Thất Giới thì bất mãn, nhưng dù sao cũng là sư phó y. Từ trước tới nay Thất Giới Đại sư chưa bao giờ bỏ mặc, không bảo vệ y.

- A Di Đà Phật!

Thất Giới Đại sư hướng về phía đại điện cổ xưa kia chắp tay chữ thập cung kính khom người cảm tạ, chợt đối mặt Liệt Hoàn, cười khổ nói:

- Yêu Vương có thể giơ cao đánh khẽ hay không?

Cơ mặt Liệt Hoàn giật giật một hồi, nghĩ thầm vì sao trước đó lại quên bẵng hòa thượng này, gọi lão tới đây làm chi, rõ ràng là tự tìm phiền phức cho mình.

- Liệt Hoàn không dám quên ân Đại sư năm xưa, nếu như Đại sư lên tiếng, vậy Liệt Hoàn sẽ nể mặt.

Liệt Hoàn phất tay chỉ về phía đám người Bạch Tử Lương:

- Ta không làm tổn thương tính mạng bọn chúng là được, bất quá tội chết có thể tha, không tránh khỏi phạt nhẹ cảnh cáo, nếu không muốn chết vậy ngoan ngoãn tới đây chịu phạt cho ta!

- Yêu Vương cần gì phải so đo với mấy tên tiểu bối này...

---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.