Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 69: Phiên Ngoại: {Một Câu Chuyện Cũ}




Nếu bây giờ ta nói hối hận,
liệu người có quay về bên ta không?

------------------------------

Ta chớp mắt. Bóng dáng người yêu lại hiện về trước mắt. Áo trắng quần tây, người trong trẻo tựa như cơn mưa rào mùa hạ, gột rửa đi hết những bụi trần vương vấn trong lòng ta.

Cả một cuộc đời dài đằng đằng của chính mình, ta làm bất cứ điều gì cũng sai trái, duy chỉ có yêu người là  không hối hận. Dù biết tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã không nên tiếp tục. Dẫu biết người là ngôi sao băng lộng lẫy ta có long cũng chẳng thể nào chạm tới. Nhưng ta vẫn yêu. Vẫn cuồng nhiệt. Vẫn hết mình vì thứ tình yêu ngờ nghệch ấy.

Đơn giản vì đó là người!

Ta còn nhớ ngày đó nắng vẫn rực rỡ, gió vẫn lay động và tuổi trẻ vẫn cuồng loạn. Cuộc đời này ta đã trải qua hàng vạn ngày như thế, tầm thường đến chẳng có gì phải bận tâm. Chỉ có duy nhất một điều biến nó trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Đó là ngày người bước chân vào cuộc đời ta.

Hình ảnh đó tới giờ vẫn rất chân thật. Đến mức chọc cho người ta đau lòng. Mỗi lần nhớ tới cảnh người mặc chiếc áo đồng phục tinh khôi, mái tóc đen nhánh lòa xòa nơi mí mắt biết cười, ta lại không kiềm lòng được vươn tay lên chạm vào.

Từng dòng hồi ức, từng đoạn đối thoại tựa như một cuốn phim cũ kĩ đã được bật đi bật lại cả trăm lần, tiếp tục lướt qua trước mắt ta. Cảnh lớp học náo nhiệt, nắng gắt rọi qua cửa sổ và mùi anh đào thoang thoảng nơi chóp mũi, ta gặp người nơi đất khách quê người xa lạ.

" - Bạn Đông Kỳ vừa đến, chúng ta cùng giúp đỡ bạn ấy nhé? - Giọng cô giáo nhè nhẹ dịu dàng vang lên, biến khoảng không gượng gọi bỗng trở về với vẻ ồn ào vốn có của nó.

Ta gãi đầu cười gượng, khẽ giật nãy mình lên khi có ai đó mạnh bạo choàng tay qua vai mình. Khi ấy ta còn trẻ, trải đời còn chưa nhiều. Người quắp lấy cổ ta tựa hồ vô cùng thân thiết, nụ cười rực rỡ đến chói mắt ấy đập thẳng vào mắt ta, buộc ta phải đối diện với cảm xúc thật của lòng mình.

Chưa ai có thể khiến ta có những cảm giác giống như vậy. Nó tựa như một ngọn cỏ dại, xấu xí nhưng kiên cường gai góc, dù ta có cố vùi dập nó dưới làn mưa lạnh tàn bạo đến mức nào, nó vẫn lì lợm nở hoa.

Vậy nên bất giác, ta sợ hãi thứ cảm xúc sai lệch ấy. Bất giác, cái sĩ diện của một thằng đàn ông buộc ta phải từ chối chính bản thân mình khi đó. Bất giác, ta bài xích người."

Ta nhớ hồi đó ta vừa chuyển đến từ Ý. Đại Lục với ta xa lạ và lạnh lẽo, chẳng chút hơi ấm người thân. Ta dần thu hẹp chính mình, nhốt bản thân vào một căn phòng với 4 bức tường kiên cố chẳng ai có thể đánh đổ. Nhưng ngàn tính vạn tính, ta lại không thể tính được nơi bản thân từng ghét bỏ như vậy, lại chỉ vì một chàng trai mà bỗng biến thành nhà.

" Ta giật mình, theo phản xạ rụt tay lại. Cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay khiến ta căng cứng mình. Sống trong một thế giới đầy mùi máu và thuốc súng, ta bỗng trở nên cảnh giác vì những thứ kì lạ.

Ví như lúc này, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, dưới sân hỗn tạp những thanh âm cười đùa nói chuyện. Cả lớp chỉ có mình ta, trống vắng đến mức buồn tẻ. Ta không giật mình vì có người đẩy cửa bước vào, lại giật mình vì thứ người ấy đặt trên bàn ta.

Khẽ liếc mắt lên, nhận ra chỉ là một lon trà lạnh, ta thở hắt, không thèm ngẩng đầu lên nhìn. Người nọ thấy ta làm lơ, liền chậc lưỡi một tiếng, kéo ghế ngồi đối diện với ta. - Bạn học Đông??? -

Người nọ gọi. Nhưng ta không trả lời, chỉ nhướn nhẹ mày một cái. Chắc hẳn người nọ chẳng thấy được, vì ta viết bài, cúi gằm mặt xuống, vài lọn tóc màu bạch kim rơi ra khỏi chiếc mũ len màu đen, lòa xòa trước mặt. Lại vô tình che đi biểu cảm đang chuyển hóa đáng sợ của ta.

- Đông Kỳ???? - Gọi một lần nữa, người nọ có vẻ là vô cùng mong chờ ta trả lời. Nhưng lần này ta vẫn chỉ ừm một tiếng nhỏ xíu như muỗi kêu. Căn bản chính mình còn chẳng nghe thấy gì.

Coi bộ người nọ chẳng kiên nhẫn nữa, đập mạnh bàn một cái chồm hẳn người về phía ta, dõng dạc hô lớn. - Riddle Viha Prinz!!!!! - Lông mày ta giật ngược, toàn bộ nơ ron thần kinh đều nảy lên một chút khi nghe thấy cái tên đó.

Ta ngẩng phắt đầu, nghiến răng. - Ai cho cậu nói cái tên.....đó..... - Giọng ta càng ngày càng nhỏ. Cuống họng của ta như mắc nghẹn một thứ gì đó, nói không được mà thở cũng không xong.

Người chống hai tay xuống bàn, từ trên cao nhếch môi nhìn chằm chằm tôi. Mái tóc đen nhánh rũ xuống, khuất đi đôi mắt cong cong đầy mê hoặc. Nụ cười đó, có lẽ cả đời này ta cũng chẳng thể quên.

- Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu....Tôi là Vũ Vương Phong, hân hạnh được làm quen! -

Lúc đó ta biết, bản thân đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi."

Hóa ra, là ta trốn không được ý trời. Mặc cho ta từ chối đến mức nào, người vẫn nhẹ nhàng bước vào đời ta, dịu dàng tựa một áng mây bồng. Ta nơi đó xa lạ, lại chỉ có mình người thân quen. Chậm rãi mà chắc chắn, người khiến ta dần dần ỷ lại vào người.

Ta nhớ những lúc chúng ta trốn nhà đi chơi, cả hai cùng lượn quanh cả thành phố thênh thang trên con phân khối chôm từ một khu gửi xe gần trường, cùng nhau uống đến say mèm, nằm trên thảm cỏ trong công viên, trên tay vẫn còn chai rượu, vừa ngắm sao vừa trò chuyện.

" - Haha, lão bảo vệ kia ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, chúng ta chôm của lão hai con xe ngon như vầy mà lão cũng không hay biết! - Người ôm bụng cười đến lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới nói được vài câu ra hồn.

Ta nằm bên cạnh, môi cũng không tự chủ được mà cong lên. Lồng ngực phập phồng, tim ta hẵng còn hoảng loạn vì những gì vừa trải qua. Quá mạo hiểm, nhưng cũng thật sảng khoái. Hóa ra nghịch ngợm lại sướng đến vậy.....

Mắt ta lim dim nhưng mùi rượu lẫn với mùi cỏ ngai ngái xộc vào mũi, khiến tâm trí ta bỗng tỉnh táo lạ thường. Đây là lần đầu tiên ta phá bỏ ranh giới của chính mình, đi làm những loại chuyện như trộm xe, uống rượu hay thậm chí là nằm vật ở một nơi xa lạ chẳng rõ phương hướng.

Nhưng vì là cùng người, cho dù là chân trời góc bể, ta đều tình nguyện đi cùng....

- Riddle nhìn kìa! Là sao băng đó! Mau, mau ước đi ước đi! - Người bỗng bật dậy, chỉ tay lên trời. Ta nhướn mày, theo hướng người chỉ nhìn lên trên. Trời đêm hôm ấy giống như một bộ đồ ngày xưa mẹ ta vẫn hay mặc, chiếc váy nhung đen tuyền trang trí những vì tinh tú lấp lánh.

Chớp mắt, có thứ gì đó trăng trắng xẹt qua. Nhanh đến mức ta chẳng kịp nhìn rõ. Nghe người bên cạnh nhắc nhở, ta vội chắp tay nhắm mắt làm theo như một phản xạ tự nhiên.

Người sau đó rất lâu đã hỏi lúc ấy ta ước gì. Ta nói rằng mình chẳng nhớ rõ nữa...."

Nhưng đó đều là nói dối. Vì trí nhớ ta vốn dĩ rất tốt. Người biết điều đó, nhưng cũng không gặng hỏi. Bây giờ ta liền muốn trả lời cho người nghe. Hôm ấy ta đã ước...

" ....có thể cùng người bên cạnh lúc này đi tới tận cùng của thời gian -

Ước nguyện lúc ấy của ta chỉ nhỏ nhoi như vậy. So với những gì ta có sau này, có lẽ so ra nghe rất nực cười. Nhưng đến lúc làm được những thứ lớn lao rồi, ta lại chẳng thể thực hiện nổi một điều nhỏ bé."

Có lẽ người còn nhớ, hai năm sau, ta liền quay về Ý, người cũng đến một đất nước xa lạ. Chúng ta cách nhau một chuyến bay, nhưng lại không chỉ là một chuyến bay. Đó là 15 000 dặm xa vạn trùng khơi và 19 tiếng lơ lửng trên bầu trời. Ta gặp lại người giữa những bộn bề và xoay vần của thời gian, dường như trở nên bất khả thi.

Trở về Ý ta chỉ tâm tâm niệm niệm một điều. Khi nào ta đã đủ lớn, đủ chín chắn và đủ quyền lực rồi, ta nhất định sẽ quay lại tìm người. Nhưng mà, người biết gì không?

Có lẽ ta đã bỏ lỡ mất chàng thiếu niên lang rực rỡ năm đó rồi....

" Gió trời lạnh. Ta đứng ở nơi cũ, căn biệt thự cổ ngày xưa người vẫn ở, lẳng lặng suốt 3 tiếng để đem cho người một bất ngờ.

Mặt trời tà tà nơi sườn núi, Sa Châu hoa lệ mang đầy hơi thở tân thời cổ xưa. Xa lạ nhưng cũng thật thân quen. Vì ở đó có một người ta đã chờ suốt bốn năm ròng rã...

Phía bên kia đường bỗng bước tới một thân ảnh. Ta vô thức đánh mắt qua, đáy lòng lập tức lạnh đi. Người nọ bước chân cũng cứng lại. Cả hai đứng cách nhau 10 bước chân, nhưng tựa hồ còn xa hơn cả vạn trượng.

Người nọ, vẫn là mắt cong môi cười, nhưng còn đâu mái tóc đen nhánh một thời ta từng vương vấn? Còn đâu làn da rám nắng khỏe khoắn ta từng ngưỡng mộ? Còn đâu khí chất ngông cuồng từng làm ta tham luyến???"

Người lúc đó chẳng khác nào một kẻ xa lạ. Da trắng đến mức trong suốt dưới ánh hoàng hôn. Mái tóc hung đỏ  phủ lên một tầng ma mị. Ta từng dối lòng rằng vẻ ngoài đó thật sự rất đẹp. Nhưng người biết không, dù có lộng lẫy đến mấy, cũng chẳng còn là người ta yêu...

" Trăng vằng vặc bên ngoài cửa sổ. Người ngồi đối diện, đuôi mắt rũ xuống một nét buồn đến lạ. Ta mím môi, cả người cứng đờ. Người kể lại toàn bộ mọi thứ, thái độ bình thản như thể chỉ là một câu chuyện xưa chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng đâu hay biết được lòng ta lúc ấy đã đau đớn tới nhường nào. Ta dưới ánh trăng nhạt nhòa, rụt rè vươn tay chạm vào gò má nhọn của người. Bao nhiêu năm, người thậm chí còn gầy hơn cả thuở thiếu thời.

- Lạnh quá.... - Ta bật thốt lên trong vô thức. Thứ hơi ấm ta từng nhớ nhung trong từng ấy năm, bây giờ đã chẳng còn nữa rồi. Người như biến thành một viên pha lê, lộng lẫy nhưng khô khốc khắc nghiệt.

Người khẽ cười, như có như không khéo léo tránh đi sự động chạm của ta. - Không sao, chuyện này tôi quen rồi, cũng không lạnh lắm đâu... -"

Khi ấy trong đầu ta chỉ còn duy nhất 6 chữ. Nhất định phải cứu được người. Cho dù là 5 năm, 10 năm hay cả cuộc đời, ta nhất định phải cứu được người.

Suốt cả quãng thời gian đó, ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, thậm chí là lấy máu của người tiêm cho chính mình để thử nghiệm các loại thuốc giải độc. Nhưng thử đến mức bản thân trên người không chỗ nào không có độc, thử đến mức máu gần như biến thành một màu đen tuyền đáng sợ. Ta vẫn không tìm được thứ có thể cứu người.

"- Bỏ đi Riddle,....ko được đâu! Vô ích thôi....đừng lãng phí thời gian nữa, cậu sẽ chết đó!!! - Người nửa phần lãnh đạm nửa phần giận dữ giật lấy chiếc kim tiêm trên tay ta. Cả căn phòng trắng toát ngập tràn mùi thuốc khử trùng.

Đám bác sĩ nọ bị khí thế của người áp đến mức kháo nhau chạy mất, sàn nhà bừa bộn ống nghiệm và dung dịch. Ta lúc đó như một kẻ điên, liên tục tiêm hết loại thuốc này đến loại vắc-xin khác vào người mình, nhiều đến mức không nuốt nổi cơm, không uống nổi nước.

Người nhìn thấy cảnh đó, ta biết người không cam lòng. Nhưng nếu ta không làm vậy, người đi mất rồi, ta cũng có khác nào hồn lìa khỏi xác???

- Vương Phong, bỏ ra đi! Sắp được rồi, chỉ một liều này nữa thôi, cậu nhìn xem, tóc tôi sắp đen lại rồi, cậu nhìn xem....chỉ còn một liều nữa thôi, một liều nữa thôi... -

Mắt ta bỗng hoa lên, đầu ta bỗng quay cuồng. Bên tay vọng nghe thấy thanh âm ai đó đánh mình. Má ta bỏng rát và miệng tràn đầy mùi máu tanh nồng. Ta thờ người, ngẩn ngơ nằm liệt dưới đất...."

Lúc đó, người đã đấm ta một cái. Không đau tẹo nào, vì dường như người còn chẳng thèm dùng lực. Nhưng ta vẫn ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên ta thấy người giận dữ như vậy. Khi ấy người đã mắng, đã chửi ta rất nhiều.

"- Cậu mau nhìn lại bản thân mình đi, có khác nào gã tâm thần không!?? - Người kéo ta lại gần một chiếc gương ở góc phòng. Trong đó, ta không nhìn thấy bản thân. Chỉ có một tên hề với mái tóc xơ xác nửa bạc nửa đỏ do nhiễm phải máu độc, mắt hắn dại đi và cơ thể còm cõi trong bộ đồ bệnh nhân bẩn thỉu nhơ nhuốc.

Ồ...hóa ra đó là ta...Thay đổi nhiều đến mức chính mình còn không nhận ra...ta điên rồi! Thật sự điên thật!!!!

- Riddle, dừng lại đi! Bây giờ cho dù cậu có tìm được thuốc, tôi cũng sẽ không uống! - Giọng người vang bên tai, mệt mỏi nhưng kiên định. Lòng ta thập phần hoảng loạn, rối bời như một đống chỉ chẳng thể nào gỡ nổi.

Ta hỏi người vì sao. Không có câu trả lời."

Sau này ta mới biết, vì khi ấy, người đâu còn lý do gì để tiếp tục sống nữa? Anh trai thì mất tích từ nhỏ, ông thì chẳng khác nào người dưng, bản thân thì mang bệnh hấp hối sắp chết, trên lưng vẫn còn gánh nặng trọng trách của một kẻ thừa kế. Người sống trên đời này, cũng quá mệt mỏi rồi....

"Ngày hôm đó, rất lâu sau khi gặp lại. Ta bỗng thấy người cười. Một nụ cười giống hệt như lần đầu tiên ta nhìn thấy. Chỉ khác một chỗ, nụ cười ấy chẳng còn dành cho ta nữa.

Nữ nhân nọ thập phần xinh đẹp, từ ánh mắt đôi môi đều vô cùng rực rỡ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng ta biết người đã phải lòng cô ta. Ừm, tên gì nhỉ?....

À phải rồi, là Mặc Uyển!

Ngày hôm ấy người đã kể cho ta nghe rất nhiều về cô ta. Nhiều đến mức chính ta còn thuộc đến nằm lòng. - Cô ấy đẹp đến nhường nào, tốt đến nhường nào, kinh diễm đến nhường nào.... -

Chỉ có một điều khiến ta ngạc nhiên. Người không có được cô ta. Người đối với ta bao nhiêu phần hoàn hảo và giỏi giang, bây giờ lại không thể giành được một cô gái."

Chuyện đó nghe đến khó tin. Nhưng người bảo, không phải là không giành được, mà là không muốn giành! Lúc ta hỏi vì sao, người lại nói...

"- Nếu bây giờ cô ấy yêu tôi, sau này tôi không còn trên trần thế nữa thì cô ấy phải làm sao đây??? -

Người mím môi, ẩn ẩn chút cay đắng bật ra từng lời từng chữ đau đớn ấy. Cảm giác nhìn người mình yêu hạnh phúc bên kẻ khác mà bản thân lại không thể làm gì được, làm sao ta không hiểu chứ???

Nhưng chỉ cần người hạnh phúc, ta liền sẽ từ bỏ tất cả ganh đua hơn sau của thiên hạ, chấp nhận ở bên cạnh chúc phúc cho người.

- Riddle, giúp tôi lần cuối thôi nhé!-"

Kế hoạch đó của người diễn ra hoàn hảo tới mức khiến ta thán phục. Dưới con mắt của người đời, ta biến thành một kẻ phản diện xấu xa và độc ác. Nhưng thế nhân đâu hay, nhìn người từng bước từng bước hủy hoại bản thân chỉ để hoàn thành được kế hoạch đó, ta đã khổ sở tới mức nào.

Nhìn người trúng đạn, ta đâu có bình thản được mấy phần? Nhìn người đau đớn vì độc, ta đâu có vui vẻ được mấy khắc? Người hà cớ gì phải tàn nhẫn với bản thân mình như vậy???? Chỉ là một vở kịch, chỉ là một nữ nhân. Tại sao phải hết lòng đến như vậy???

Bản thân mình làm đến mức đó, cuối cùng người nhận được gì ngoài một câu xin lỗi??? Người nói chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được. Vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.