Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 174: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 5




Đợi đến khi Lang Vương Xích đi tới gần, phát hiện con sói màu xám hình thể nhỏ hơn một chút chính là U chân thọt, Xích hơi âm thầm kinh ngạc, từ trước tới giờ biểu hiện của U cũng không quá tích cực, mỗi lần đi săn cũng đều sợ đầu sợ đuôi, tộc đàn cũng không có quá nhiều bất mãn, dù sao nó là một con sói thọt chân.

Hơn nữa, đàn sói chính là như vậy, dựa vào bản lĩnh, cống hiến và tư lịch ăn cơm, ngươi không có tác dụng gì với tộc đàn, dĩ nhiên là chỉ có thể ăn đồ thừa, không có thừa, vậy cũng chỉ có thể ăn đất, cũng trách không được người khác.

Không nghĩ tới U vậy mà thái độ khác thường, dũng mãnh mau lẹ, giống như biến thành một con sói khác.

Tính sói vốn hung mãnh, vừa thấy con báo trước đó tất cả mọi người không thể làm gì vậy mà bị ngăn lại, chỗ nào còn khách khí với nó! Cho nên mới nói, hổ tốt không chịu nổi một đám sói chính là đạo lý này.

Đàn sói người ta rất giảng đạo lý, ngươi đơn độc một mình, người ta quần ẩu, ngươi một đám, người ta vẫn quần ẩu. Đơn đả độc đấu không phải là phong cách của sói.

Chẳng mấy chốc con báo đã thành vong hồn dưới hàm răng sắc nhọn.

Lúc này Xích mới có thời gian nhìn kỹ Lâm Tịch, phát hiện con sói có bộ lông màu trắng vô cùng to lớn xinh đẹp này lại là con sói ngoại lai trầm mặc, bẩn thỉu đến mức không thấy rõ màu sắc lúc trước, hình như gọi là Thác?

Dựa theo quy củ trước đây, vết cắn đầu tiên nhất định phải từ Lang Vương tới chọn.

Xích ngẩng đầu đi ra, nhưng lại phát ra một tiếng tru mời Lâm Tịch lên, Lâm Tịch hạ hai chân trước xuống và cúi thấp đầu, bày ra một tư thái khiêm tốn nhún nhường, Xích xé xuống một miếng thịt từ trên thân thể con báo, tiếp theo là Lang hậu Dao, Thứ lang Địch đang chuẩn bị theo lệ cũ ngày thường đi cắn xé con mồi, không ngờ một tiếng tru thấp, Lang Vương Xích ngăn cản nó, sau đó Xích lại tru lên một tiếng với Lâm Tịch.

Lâm Tịch nhìn Xích một cái, lại nhìn bờ môi hơi nhếch lên lộ vẻ uy hiếp của Địch một cái, không tiếp tục từ chối, xé xuống một miếng thịt, thản nhiên rời đi.

Con ngươi tái nhợt của Địch nhìn chằm chằm thân ảnh Lâm Tịch trở về tộc đàn, trong cổ họng phát ra âm thanh "Ùng ục ùng ục." Sau đó cúi đầu cắn xé, tộc đàn tiếp tục dựa theo trình tự dùng cơm theo ngày thường bắt đầu ăn.

Chẳng qua lần này, U cũng cũng nhận được ưu đãi, thứ tự ăn trước mấy vị, cũng không có gặm những mảnh thịt vụn hoặc những khúc xương cứng rắn kia.

Sau khi ăn xong một bữa thật ngon, chúng sói tản đi, sói phụ trách cảnh giới vẫn bắt đầu tuần tra lãnh địa như cũ.

Lâm Tịch và U cũng trở về "Dinh thự" của bọn chúng.

U đang chuẩn bị bắt đầu tập luyện thôi thể thuật, trong cổ họng Lâm Tịch phát ra âm thanh cảnh cáo, U kỳ quái nhìn Lâm Tịch một cái, phát hiện ánh mắt Thác nhìn chằm chằm vào một chỗ cách đó không xa sau lưng mình, trong bụi cỏ khô, một thân ảnh màu vàng chậm rãi bước ra ngoài, là Thứ lang Địch.

Nó tới làm gì?

Lang Vương Xích đã tại vị hơn 10 năm, nhiều nhất 3-5 năm nữa, tuổi già sức yếu, dựa theo quy củ tộc đàn, Lang Vương mới chính là Địch.

Từ trước tới giờ Địch luôn là một tồn tại kiêu ngạo trong tộc đàn, thân thể cường tráng, tốc độ mau lẹ, bộ lông màu vàng kia đã từng khiến không ít dã thú cảm thấy ớn lạnh!

Địch ngẩng đầu lên thật cao, hai lỗ tai dựng đứng, bờ môi nhếch lên, răng cửa và răng nanh gần như hoàn toàn lộ ra bên ngoài, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, cảnh cáo Lâm Tịch.

Đôi mắt xanh lam của Lâm Tịch không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Thứ lang Địch, đáp lại sự khiêu khích của nó.

Hai chân trước của Địch khẽ nâng dường như muốn nhảy lên vồ về phía Lâm Tịch, một tiếng hú dài truyền đến, Địch sững sờ một lát, đó là tiếng Lang Vương Xích triệu hoán nó, Địch cảnh cáo hai tiếng, không cam lòng rời đi.

Nó có thể tùy ý ra tay đối với kẻ có can đảm uy hiếp địa vị của nó là Thác, nhưng cũng không dám lột râu hùm của Lang Vương Xích, ít nhất hiện tại không dám.

U rất mẫn cảm, lập tức hiểu rõ tại sao Địch đến đây. Nó lo lắng nhìn Lâm Tịch, trong ánh mắt có một đám mây đen.

Cảm thấy Địch đã đi xa, Lâm Tịch lắc đầu không thèm để ý chút nào, ra hiệu U có thể tiếp tục luyện thôi thể thuật.

Bởi vì hai mươi Đoạn Cẩm tương đối phức tạp, Lâm Tịch cũng không có dạy U, mà chỉ truyền thôi thể thuật.

Không ngờ hiệu quả tốt ngoài ý muốn, U ăn xong thịt khô, trong cơ thể dường như có một cỗ mát lạnh di động, phối hợp với thôi thể thuật, U cảm thấy hiện tại dường như nó có sức mạnh vô tận, cho nên đối mặt con báo hung dữ, mặc dù chỉ có nó và Thác, cũng vẫn hiên ngang không sợ như cũ.

Lần chiến đấu này thắng lợi, khiến U hoàn toàn thoát khỏi cảm giác tự ti vì chân thọt, toàn thân sói đều trở nên rất sáng sủa, có đôi khi sẽ cùng Lâm Tịch chơi đùa, không buồn không lo như một con non.

Nó biết là Thác cho nó một cơ hội thoát khỏi vận mệnh khổ cực, Lang Vương Xích là thần tượng của nó, nhưng Thác là thân nhân của nó! Nếu như Thác và Địch nổi lên xung đột, nó không ngại cùng Thác đối mặt.

Hai con sói thần kinh tiếp tục các loại tư thế dưới ánh trăng yên tĩnh phun ra nuốt vào, tranh thủ tất cả thời gian.

Tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, dù mấy ngày không ngủ Lâm Tịch vẫn tinh thần sáng láng không cảm thấy mệt mỏi như cũ.

Buổi sáng không khí trong rừng vô cùng mát mẻ, gió thổi tung bộ lông xinh đẹp mượt mà của cô, Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, sau đó cô sững sốt.

Lâm Tịch dùng tinh thần lực liên hệ U: Mau đi cùng ta, xuất phát!

Sau đó Lâm Tịch nhanh chóng chạy về phía khu vực biên giới lãnh địa, vừa chạy vừa phát ra một tiếng hú dài, đó là tiếng gọi tập kết.

Quả nhiên, một lát sau, Lang Vương Xích đáp lại một tiếng hú dài, bày tỏ thu được, xuất phát!

Từ đám cỏ dại cao đến thắt lưng, những con sói với những bộ lông khác nhau lặng im không một tiếng động tăng tốc chạy song song tiến về một phương hướng, giống như từng con cá lớn tùy ý trượt ở trong nước.

Lâm Tịch đã thông báo cho Lang Vương Xích, có nhiều con con mồi cỡ lớn tiến vào lãnh địa.

Sói tuần tra bày tỏ rất buồn bực: Lão tử không nhìn thấy bất cứ thứ gì nha, tên này làm sao mà biết được?

Đang chạy một cách âm thầm Lâm Tịch đột nhiên ra hiệu U dừng lại, cùng lúc đó cũng hạ thấp thân thể của mình. U trông thấy ở phía trước cách đó không xa, một con hổ Siberia đang xua đuổi một con tuần lộc tiến vào lãnh địa.

Hổ Siberia là động vật họ mèo có hình thể tương đối to lớn, hành động mau lẹ, có thể leo cây lẫn bơi trong nước, chắc chắn có thể giết chết đàn sói tiêu chuẩn thấp nhất chỉ trong vài giây. Bình thường mà nói, đàn sói lấy bảy con làm tiêu chuẩn, hẳn là nguồn gốc của nhãn hiệu nào đó.

Chẳng qua gặp phải tộc đàn thực lực mạnh mẽ như bọn họ, sẽ rất khó nói.

Lâm Tịch nằm trong bụi cỏ, yên lặng chờ đợi Lang Vương Xích đến.

Lang Vương Xích ra hiệu chúng sói yên tĩnh, đợi đến khi con hổ và tuần lộc đều mệt mỏi không chịu nổi lại đi ra nhặt của có sẵn.

Phải biết thể lực, lực công kích và tốc độ của sói không được xếp vào hàng mãnh thú, thậm chí đơn độc chiến đấu cũng không bằng mèo rừng, nhưng sở dĩ chúng luôn vững vàng đứng trong hàng đại lão của chuỗi thức ăn, cũng bởi vì năng lực hợp tác của bọn chúng gần như là mạnh nhất trong tất cả các mãnh thú.

Sói, gian xảo, hung tàn, kiên nhẫn mà có tính nhẫn nại, cho nên một khi bị đàn sói nhìn chằm chằm, ngươi rất khó chạy thoát.

Lão hổ không có lực bộc phát mạnh như báo, nhưng nó có lực công kích siêu cường, hơn nữa sức chịu đựng của nó cũng không thể khinh thường.

Con hổ này đã nhận ra gần đây có sinh vật đang đến gần, nhưng mà tên đã trên dây, thịt đã đến trong miệng, làm sao có thể phun ra!

Hiện giờ bên ngoài con mồi càng ngày càng ít, con hổ Siberia này đã không ăn uống gì trong ba ngày, sự khát vọng và nôn nóng đối với đồ ăn khiến nó trở nên hung dữ hơn.

Lão hổ thở hổn hển cuối cùng cũng giết chết tuần lộc, nhưng đột nhiên lại nghe được một tiếng sói tru vô cùng thảm thiết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.