Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 144: Phần thưởng nhiệm vụ: Tinh Tế tỷ đệ 3




Lâm Tịch tranh thủ thời gian tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, hiện tại cô rất tin tưởng vào hai mươi Đoạn Cẩm, bởi vì A Lê đã từng nói với cô, loại nhiệm vụ tại vị diện cao cấp này, dưới tình huống bình thường, thời gian mặc định của hệ thống nhiệm vụ khoảng chừng mười năm.

Nhiệm vụ của cô, đơn giản rõ ràng, bảo vệ em trai Jerry, không để cậu bé mất tích.

Cho nên mới nói, vũ lực rất quan trọng!

Cẩn thận nhớ lại một chút ký ức thuộc về Bella, Lâm Tịch gần như không buông tha một chút xíu nào, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy có chút không đúng.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên làm nhiệm vụ tại vị diện cao cấp, mà nhiệm vụ lại đơn giản như vậy mới khiến bệnh đa nghi của cô tái phát.

Trong trí nhớ của Bella, bọn họ vẫn luôn sống ở nơi này. Lúc ba tuổi một mình em trai chơi đùa không cẩn thận té gãy chân. Nếu như Bella đang chăm sóc Jerry, cô ấy hẳn là có ấn tượng, nhưng mà Bella lại chỉ nhớ rõ em trai tự té gãy chân, rất có thể lúc đó Bella đã đi làm, không có ở trong nhà.

Mary đâu? Bà ta đang làm cái gì?

Mary nói, bà ta đang làm việc, cả ngày đều không ở trong nhà.

Có vấn đề!

Người thiểu năng trí tuệ đến mức độ nào mới có thể để một đứa bé mới ba tuổi ở nhà một mình?

Hay là ba đang chăm sóc thằng bé?

Lúc Jerry ba tuổi, ba.. Đầu Lâm Tịch lại bắt đầu đau, lần này bởi vì ở trong phòng của mình, cho nên cô cũng không để ý tới sự tra tấn khiến người ta dục tiên dục tử đó, tiếp tục nhớ lại, suy nghĩ.

- - ba của con đã bỏ rơi chúng ta từ khi các con còn rất nhỏ, rời đi.

- - ba của con là một người dũng cảm, đó là một người ba tốt, vì có thể để cho chúng ta có một ngôi nhà yên bình và hạnh phúc, ông ấy đã đi vào rừng rậm Konjac, nhưng mà ông ấy cũng không trở về nữa..

- - không cần tìm ba con, con không có ba, bởi vì ông ấy đánh bạc nên bị người ta đánh chết rồi, còn liên lụy khiến chúng ta không thể sống yên ổn!

* * *

Đầu Lâm Tịch lại bắt đầu đau đến mức gần như sắp nổ tung, cô dừng lại suy nghĩ, không nghĩ thêm nữa, rốt cuộc người nào mới là ba Bella, cô lại niệm Ngưng Tâm Quyết.

Đợi đến khi dần dần chuyển biến tốt đẹp, cô bắt đầu toàn tâm toàn ý tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.

Nếu Tinh Tế là vị diện cao cấp, chắc chắn tốc độ tu luyện rất nhanh.

Lúc ở vị diện cổ đại, tốc độ hai mươi Đoạn Cẩm cũng kinh người như vậy, Lâm Tịch nghĩ đến chuyện cô có thể dừng lại mười năm trong nhiệm vụ này, nếu có thể vẫn luôn tu luyện, có lẽ có thể đả thông toàn bộ kinh mạch? Dựa theo lời Khúc Cửu Tiêu nói về những chỗ tốt sau khi tu tập xong, cùng với thân thủ xuất quỷ nhập thần của Khúc Cửu Tiêu, coi như không thể vượt qua, nếu giống như ông ấy, chính mình cũng có thể coi như là cao thủ rồi.

Lâm Tịch mừng rỡ suy nghĩ, càng thêm tràn đầy tin tưởng.

Sáng sớm ngày hôm sau, đưa tay tắt chuông báo thức, sắc mặt Lâm Tịch càng khó nhìn hơn ăn phân.

Quả nhiên lý tưởng rất đầy đủ, hiện thực rất tàn khốc.

Tu luyện một buổi tối, vậy mà còn không bằng ở vị diện hiện đại, một chút tiến bộ cũng không có.

Tâm trạng Lâm Tịch hơi nặng nề, chẳng phải Tinh Tế là vị diện cao cấp sao? Tại sao hai mươi Đoạn Cẩm không có một chút phản ứng chứ. Ấm ức khó chịu bước ra khỏi phòng, Jerry tập tễnh theo ở phía sau. Có lẽ là nhìn ra tâm trạng Lâm Tịch không tốt lắm, cậu bé giơ hai ngón tay tạo thành chữ V đưa về phía cô: "Bella, cố lên!"

Dưới ánh nắng ban mai, con ngươi màu xanh băng giá của Jerry đặc biệt trong suốt, tâm tình Lâm Tịch khôi phục một chút, mặc kệ nó! Bao nhiêu khốn cảnh trước đây, chẳng phải mình cũng đi qua? Còn có thời gian mười năm đấy.

Cũng làm chữ V, Lâm Tịch, cố lên!

Dù sao cũng đã tới, phải nhanh chóng dung nhập cuộc sống ở nơi này, mới có thể đóng vai nhân vật của mình thật tốt, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Từ ngày hôm nay, công nhân trong xưởng phát hiện, Bella vẫn luôn trầm mặc ít nói, bắt đầu thích nói chuyện, không có việc gì liền trò chuyện với người ta về trấn nhỏ, và một số chuyện Tinh Tế.

Vào ngày đầu tháng, Mary dậy sớm như thường lệ đi mua viên sinh mệnh tháng này.

Đúng lúc hôm nay Lâm Tịch được nghỉ, vừa quét dọn phòng, Lâm Tịch vừa giả bộ như lơ đãng hỏi Jerry bên cạnh: "Mẹ.. Vẫn giống như trước đây sao?"

"Ý chị là ra ngoài đánh Tinh bài?" Jerry hỏi.

Tinh bài, Lâm Tịch biết, tương tự với mạt chược, xem như một kiểu đánh bạc.

"Ừm, mỗi ngày mẹ đều ra ngoài đánh Tinh bài sao? Khi nào thì trở về?" Lâm Tịch lau cái bàn, phòng bọn họ ở sát đường, cho nên tiền thuê tiện nghi một chút, nhưng khuyết điểm chính là quá dễ bẩn.

"Đại khái chừng mười giờ sáng ra ngoài, buổi tối khoảng bốn giờ trở về." Jerry suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Có đôi khi sẽ trễ hơn."

Nói cách khác, Jerry đáng thương, mỗi ngày đều ngồi một mình ở trong nhà?

Trong lòng Lâm Tịch nổi lên nghi ngờ, chuyện gì xảy ra? Người mẹ kiên nhẫn, ương ngạnh mang theo con trai con gái cố gắng sống qua ngày trong trí nhớ Bella, bây giờ là một người nhàn rỗi ở nhà, không quan tâm con cái, hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết đánh bạc.

"Vậy.. Ba đâu?" Lâm Tịch lại hỏi.

"Ba? Em không biết, mẹ không cho phép em hỏi về ba, nói rằng hỏi sẽ lại đánh gãy cái chân còn lại của em."

Mẹ kiếp!

Đây mẹ nó là lời của một người mẹ nói ra sao?

"Em cảm thấy mẹ thích chúng ta không?"

Jerry chăm chú nhìn Lâm Tịch rất lâu, lắc đầu: "Em biết chị thích em, có thể bởi vì chị thích em, cho nên mẹ cũng không cần thích em, mẹ nói trẻ con không thể tham lam, em đã có viên sinh mệnh để ăn, không thể lại yêu cầu ăn cái khác. Vì vậy, em có Bella thích rồi, không thể yêu cầu mẹ cũng thích em."

Trái tim Lâm Tịch run lên, đây là một đứa bé hiểu chuyện cỡ nào, viên sinh mệnh, đó là thứ nhất định phải có để duy trì sinh mệnh, nếu như ngay cả cái này cũng không cho, chẳng phải đứa bé này sẽ chết đói?

Mà trong trí nhớ của Bella, người mẹ móc tim móc phổi cho chị em bọn họ, lại không nỡ mua đồ ăn vặt cho Jerry chỉ mới sáu tuổi. Một đứa bé chỉ mới sáu tuổi cũng có thể nhìn ra mẹ không thích chính mình, Bella đã mười tám tuổi sẽ nhìn không ra?

Kết quả chỉ có hai loại khả năng, không phải trí nhớ Bella xảy ra vấn đề, chính là cốt truyện truyền cho mình xảy ra vấn đề.

Cửa gỗ truyền đến tiếng vang, là Mary mặt không thay đổi trở về.

Bà ta lấy ra một cái hộp, ba người tự lấy viên sinh mệnh của mình, Lâm Tịch và Mary giống nhau, Jerry thuộc về trẻ em, ăn viên sinh mệnh chuyên dùng cho trẻ em, liều lượng nhìn tương đối ít một chút.

Lâm Tịch quay người muốn trở về phòng, cô chuẩn bị đi lật thùng rác tìm thức ăn và phế phẩm.

Mary lại đưa cho cô một cái bình nhỏ, bên trong có ba viên thuốc màu trắng: "Mỗi ngày con đi làm rất vất vả, đây là thuốc thể lực tháng này."

Mặc dù lúc bà ta nói chuyện mặt vẫn không biểu tình như cũ, nhưng mà Lâm Tịch vẫn nhìn ra một chút không ổn trong ánh mắt của bà ta.

Vẻ mặt có thể khống chế, nhưng mà thường thường con mắt của ngươi lại bán đứng chính ngươi.

Lâm Tịch mặt không biến sắc nhận cái bình, nhưng đợi Mary buông tay mới cầm lấy nó, cái bình rơi trên mặt đất, mà Lâm Tịch thì bắt lấy cổ tay Mary.

Trên mặt Lâm Tịch mang vẻ sợ hãi, vội vàng xin lỗi, Mary không kiên nhẫn rút cổ tay của mình về. Lâm Tịch vội vàng nhặt bình nhỏ lên: "Cảm ơn mẹ, con đi thay quần áo, hi vọng hôm nay vận khí có thể tốt hơn một chút."

Đây là câu Bella vẫn luôn nói, lúc lật thùng rác phải mặc quần áo rất cũ và rách nát, mà vận khí hơi tốt chủ yếu chỉ có thể lật được những thức ăn thừa của người giàu có hoặc là phế phẩm có thể bán được Tinh tệ.

Từ lúc người dân ở trấn nhỏ bắt đầu rời đi, thật ra Bella đã lâu không tìm được thức ăn, cũng rất khó tìm được loại phế phẩm đặc biệt có giá trị.

Mary lạnh lùng đáp lại chữ "Ừ," chuẩn bị ra ngoài đánh Tinh bài.

Đi tới cửa, thần xui quỷ khiến đột nhiên nói một câu: "Nhớ kỹ uống thuốc, nếu không, sẽ không có tinh thần làm việc."

Lâm Tịch ngoan ngoãn đồng ý, uống xong lão tử chính là kẻ ngu xuẩn!

Bởi vì hiện tại cô đã xác định, Mary tuyệt đối không phải là mẹ của Bella và Jerry!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.