Buổi chiều xếp chỗ ngồi, dù sao cũng là mỗi người một bàn, ai ngồi bên cạnh ai thật ra cũng không có gì khác biệt. Tư Minh Hạo dĩ nhiên giống như trong dự kiến chọn vị trí cách cô gần nhất, Lâm Tịch cũng không nói gì. Nhưng cả một buổi chiều, bên người luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, khiến Lâm Tịch rất không thoải mái.
Mẹ kiếp, coi như ngươi lớn hơn lão tử một tuổi, hiện tại cũng mới mười bảy, hành vi sáng chói giống như ngươi chỉ còn thiếu điều viết dòng chữ "Ta muốn thu ngươi vào trong tay" lên trán thật sự có được hay không?
Cô còn nhớ rõ, lúc cô lên cấp ba, ngày đầu tiên khai giảng giáo viên đã nhấn mạnh cấm nói chuyện yêu đương bừa bãi: "Các em là học sinh, ở chỗ này chuyện duy nhất của các em chính là học tập!"
Dù sao bây giờ cách thời gian long phượng thai chuyển đến trường này còn 2 tháng, Lâm Tịch mới không có tâm tình để ý đến anh ta. Tần Minh Nguyệt là con một trong nhà, nếu muốn Tần gia không đi về hướng diệt vong, cô phải chăm chỉ học hành, mà giáo viên trường này rất tốt, nào là tiếng Anh chuyên nghiệp, công ty marketing, quản lý kinh tế công nghiệp, ứng dụng máy tính cơ bản.. Đủ loại.
Lâm Tịch mới biết được, thì ra làm một người nối nghiệp hợp cách của gia tộc, cũng rất không dễ dàng. Lúc trước bản thân mình xem ti vi nhìn những người nhị thế tổ kia cũng chỉ có thế mà thôi, luôn cảm thấy hình như từ lúc bọn họ sinh ra chỉ cần phụ trách ăn nhậu chơi bời, sau đó chờ chết, nhưng thật ra điều này rất phiến diện.
Cô nhìn chiếc bàn chất đầy sách mà mình nhận được, không khỏi thở dài, chỉ cần chọn tốt chuyên ngành, hàng năm đều là thi đại học.
Nhìn Tần Minh Nguyệt đang ngồi ngay ngắn hết sức tập trung học bài, Tư Minh Hạo có hơi buồn bực.
Có thể anh ta đã biết Tần Minh Nguyệt giả.
Hoàn toàn không giống tư liệu lão ba cho mình!
Đã nói kiêu căng tùy hứng, không học vấn không nghề nghiệp đâu?
Là một Đại tiểu thư đã phát huy thuộc tính học tra vô cùng nhuần nhuyễn từ nhỏ đến lớn, nếu dạng người này nghiêm túc học tập sẽ dọa người ta chết khiếp. Lên lớp nghiêm túc nghe giảng, cố gắng ghi chép bài, tan học còn đuổi theo giáo viên hỏi lung tung này nọ, làm hại anh ta từ lúc khai giảng đến bây giờ đã gần một tháng vẫn không tiến triển được bao nhiêu. Cuối tháng về nhà làm sao đối mặt với lời hỏi thăm của lão ba? Coi như lão ba không hỏi, lúc trước tràn đầy tự tin nói rằng nhiều nhất hai tháng chắc chắn anh ta sẽ theo đuổi được Tần Minh Nguyệt, hiện tại trên cơ bản không khác gì người xa lạ.
Ngày đầu tiên đi học làm quen thất bại, bữa cơm trưa lãng mạn trong nhà ăn thất bại, ngồi cùng bàn ngươi nước ấm nấu ếch xanh vẫn thất bại như cũ. Anh ta cũng không hề ít thủ đoạn, trước khi khai giảng đã làm đủ bài tập, vốn cho rằng đến trường này dựa vào gia thế và tướng mạo của mình, đối mặt một Đại tiểu thư thế gia tiêu chuẩn như vậy, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Kết quả vấp phải trắc trở khắp nơi.
Tư Minh Hạo gần như sắp vỡ đầu chảy máu phát hiện, ngược lại có một chuyện lão ba không điều tra sai, đó là quả nhiên Tần Minh Nguyệt này vô cùng cao ngạo, bất cận nhân tình.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Tịch không hoảng hốt không vội vàng đứng dậy, thời khắc tốt đẹp nhất sắp tới!
Lao động trí óc có đôi khi tiêu hao rất kinh khủng, hiện tại ban ngày cô liều mạng tiêu hao trí nhớ học tập, buổi tối trở về ký túc xá liều mạng tiêu hao thể lực. Vì vậy đặc biệt dễ dàng đói bụng, buổi tối trường học cung cấp đồ ăn tương đối thanh đạm, tuân theo nguyên tắc "Cơm sáng là Hoàng đế, cơm trưa là bình dân, cơm tối là tên ăn mày." Chẳng qua, cũng không hẳn như vậy, bởi vì các nhị thế tổ trong trường học hầu như đều có thói quen ngủ trễ dậy trễ, cho nên trường học cũng linh hoạt nhạy bén, đổi cơm sáng và cơm trưa với nhau, vì vậy mỗi ngày Lâm Tịch vui vẻ nhất chính là ăn cơm trưa.
"Minh Nguyệt, đi ăn cơm sao?" Tư Minh Hạo vừa lúc tới xoát mặt.
Lâm Tịch quay đầu nhìn thoáng qua Tư Minh Hạo, cười nhạt: "Đi phòng ăn không ăn cơm, chẳng lẽ đi đại tiện?"
"Ồ!"
Xung quanh truyền đến tiếng cười vang.
Tư Minh Hạo đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, Tần Minh Nguyệt này! Cô là Công chúa nhỏ Tần gia, tại cửa nhà ăn không kiêng nể gì nói ra khỏi miệng chữ "Đại tiện" bất nhã như vậy có được hay không?
Lâm Tịch: Ngươi đứng ở cửa nhà ăn mở miệng hỏi có phải lão tử tới đây ăn cơm càng ngớ ngẩn hơn có được hay không?
Tư Minh Hạo quét một ánh mắt chết chóc về phía xung quanh, dám cười nhạo bản thiếu? Những người gia thế bình thường nhìn thấy ánh mắt không tốt của Tư Minh Hạo, vội vàng cúi đầu chuồn đi, những người có gia thế tương đương với Tư gia thì đáp lại nụ cười lạnh, bày dáng vẻ Đại thiếu gia gì chứ? Ai sợ ai nha!
Thấy Lâm Tịch đang nhấc chân muốn đi vào nhà ăn, Tư Minh Hạo hít sâu, đè nén sự ngượng ngùng xấu hổ xuống, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười tỏa nắng mời cô: "Như vậy, cùng nhau đi!"
Lâm Tịch lên giọng: "Cùng nhau cái gì? Ăn cơm hay là đại tiện?"
Giọng nói to này gần như khiến toàn bộ người trong nhà ăn đều nghe được, thậm chí không ít người trực tiếp phun thức ăn trong miệng ra. Trong lúc đó Tư Minh Hạo cũng thành tâm điểm của nhiều sự chú ý.
Tư Minh Hạo xấu hổ.
Lâm Tịch quay đầu đi vào, bụi về với bụi, đất về với đất, vẫy tay từ biệt đồ ngốc.
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì, đồ ngốc vẫn đi theo cô như cũ: "Minh Nguyệt, tớ phát hiện cậu thật sự là một vật nhỏ đáng yêu!"
Mẹ kiếp!
Bản lĩnh mở mắt nói lời bịa đặt của Đại thiếu gia này cũng không nhỏ nha!
Tư Minh Hạo rất tự nhiên ngồi tại bàn Lâm Tịch, chẳng mấy chốc có phục vụ tới chờ chọn món ăn. Lâm Tịch giương mắt nhìn Tư Minh Hạo một cái, người nọ đáp lại bằng một nụ cười thân sĩ: "Ưu tiên phái nữ, cậu ăn món gì tớ ăn cùng cậu."
Tư Minh Hạo cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng sai, theo ý cô, dù sao vẫn không sai.
Vì vậy khi Tư Minh Hạo nhìn thấy cả một bàn tràn đầy món cay Tứ Xuyên đỏ rực như sắp bốc cháy, lập tức trợn tròn mắt.
Lâm Tịch: Tiểu tử, không phải chỉ có ngươi điều tra lão tử!
Mặc dù bây giờ Tư gia ở tại Ma đô, nhưng nguyên quán lại là Tứ Xuyên.
Lâm Tịch mỉm cười: "Nghe nói tổ tiên Tư thiếu ở Tứ Xuyên, Minh Nguyệt suy nghĩ, vậy cậu nhất định rất thích ăn món cay Tứ Xuyên, đúng lúc hôm nay tớ cũng rất muốn ăn, nên bao biện làm thay gọi món ăn giúp cậu, vừa nhìn cậu đã thấy giống tớ đều rất thích ăn món cay Tứ Xuyên, tớ đoán đúng chứ?"
Tư Minh Hạo: Tôi có thể nói cái gì, hiện tại tôi cũng rất tuyệt vọng!
Bữa cơm này Lâm Tịch ăn rất vui vẻ, bao lâu rồi cô không ăn một bữa toàn món cay Tứ Xuyên ngon như vậy. Thật ra món cay Tứ Xuyên cũng không hoàn toàn cay, nhưng tất cả món Lâm Tịch gọi đều cay đến mức tận cùng, ai bảo mỗi ngày ngươi đều quấy rầy lão tử vào lúc ăn cơm, lần này phải báo đáp ngươi thật tốt.
"Thế nào, tớ gọi thức ăn có hợp khẩu vị cậu không?" Gương mặt Tần Minh Nguyệt uất ức: "Tớ cố ý hỏi thăm biết được tổ tiên nhà cậu ở Tứ Xuyên, mới gọi những món ăn này, còn tưởng rằng cậu sẽ thích."
Trong mắt to đã hiện lên ánh nước, khắp khuôn mặt xinh đẹp là thất vọng và uất ức, trái tim Tư Minh Hạo thình thịch rung động! Đây coi như là.. Có tiến triển?
Cô vậy mà lén lút đi hỏi thăm về mình? Nói cách khác, thật ra Tần Minh Nguyệt đã hơi thích mình rồi? Anh ta đã nói mà! Tiểu nhân trong nội tâm Tư Minh Hạo chống nạnh cười to: Còn có người phụ nữ nào mà Tư Minh Hạo tôi không tóm được!
Rèn sắt khi còn nóng, Tư Minh Hạo vội vàng gật đầu không ngừng: "Thích thích, Minh Nguyệt gọi đều là những món tớ thích ăn thường ngày nhất, chỉ là.."
Anh ta vừa muốn nói, chỉ là gần đây dạ dày anh ta xảy ra một chút vấn đề, cho nên hôm nay cũng không muốn ăn, chỉ thấy Công chúa nhỏ cao ngạo của Tần gia vậy mà bắt đầu chia thức ăn cho anh ta!
Trong chốc lát, nguyên bản cái chén trống rỗng đã bị lấp đầy bởi một mảnh màu đỏ!