Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 42: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 18




Edit: Jess93

Sinh mệnh không thể tiếp nhận đau đớn!

Lâm Tịch là người đã chết một lần, bị mấy tên côn đồ dùng gậy sắt đánh chết trong một ngõ hẻm. Đến giờ nàng vẫn nhớ kỹ đến nỗi đau lúc đó!

Chỉ là đau đớn nàng phải chịu hiện tại, hơn mấy chục lần so với lúc đó!

Mồ hôi Lâm Tịch lớn như hạt đậu cuồn cuộn lăn từ trên trán, thân thể Lâm Tịch run rẩy nhưng vẫn không nhúc nhích, bởi vì lão đầu đã phong bế huyệt vị của nàng từ sớm, hiện tại thân thể của nàng đã không phải là của mình.

Bây giờ ngay cả kêu thảm Lâm Tịch cũng không làm được, vào lúc này lão đầu lấy gậy gỗ bắt đầu gõ một chút từ chân của nàng hoặc nhẹ hoặc nặng, sau đó Lâm Tịch cảm giác dường như đau đớn dần dần bị xua tan từ một điểm nào đó, cơn đau đớn mãnh liệt kia cũng bị những khu vực khác chia sẻ, giảm bớt một chút, cuối cùng không có cảm giác đau.

Sau đó lão đầu rút ngân châm, cởi bỏ huyệt vị bị phong bế, Lâm Tịch đổi động tác kế tiếp, sau đó lại cắm ngân châm, kịch liệt đau nhức, phong huyệt, phân tán, cơ bản là một quá trình như vậy, lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi Lâm Tịch mệt mỏi tê liệt trên mặt đất, hoặc nói là đau nhức tê liệt trên mặt đất, cả người giống như được vớt ra từ trong nước.

Lão đầu nhìn Lâm Tịch, trên mặt không có biểu cảm: "Thế này đã không chịu nổi? Đây chỉ mới là bắt đầu!"

Lâm Tịch: Sư phụ, người xác định người không phải đến báo thù?

Lâm Tịch hỏi lão đầu: "Sư phụ, chúng ta có cách nào khác không, thật sự rất đau, con cảm thấy mình kiên trì không nổi."

Lão đầu không nói gì, mà dùng tay xách cổ áo Lâm Tịch giống như xách hàng hóa mang tới trước thùng gỗ lớn ngâm thuốc tắm cho nàng, dùng tay chỉ vào một vật màu xám trong thùng nói: "Đây là Long Tiên Hương, ích tủy lưu thông máu, đó là xạ hương, có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn khi tiếp tục mở rộng kinh mạch, vật màu đen này, là hổ hàm giao ta mới tìm được trong mười ngày qua, có thể tiếp nhận kinh mạch bị đứt gãy của ngươi.."

Lâm Tịch thật sự bị chấn động, nàng không rõ ràng lắm về những thứ phía sau, nhưng chỉ riêng hai thứ phía trước, đặt trong thế giới của nàng, là mười vạn thậm chí mấy chục vạn một kilogam. Khó trách lúc ngâm thuốc tắm mùi thơm đặc biệt xông vào mũi, dễ ngửi như vậy!

"Lúc đầu ta đã hỏi ngươi, sẽ rất đau đớn, ngươi xác định sẽ không hối hận? Ngươi trả lời ta hai chữ, ngươi còn nhớ rõ sao?" Lão đầu thẫn thờ hỏi.

Lâm Tịch gật đầu: "Nhớ kỹ, đệ tử nói, không hối hận!"

"Vậy bây giờ thì sao?" Bỗng nhiên lão đầu nổi trận lôi đình: "Cũng bởi vì lúc trước ngươi nói không hối hận, Khúc Cửu Tiêu ta chạy bao nhiêu chỗ, vận dụng bao nhiêu tài nguyên để tìm những thứ này cho ngươi? Ngươi có biết không?"

Lâm Tịch thật sự không ngờ có thể đau đớn đến vậy, nhưng bây giờ nói cái gì cũng không có ích bằng một câu xin lỗi.

"Sư phụ, thật sự xin lỗi, đệ tử sai rồi, sau này, con sẽ không nói những lời như vậy, người hãy tin con!" Lâm Tịch rất chân thành quỳ xuống hành lễ.

Sắc mặt lão đầu bớt giận, đưa tay nâng Lâm Tịch, nói với nàng: "Không phải là ta tiếc đồ vật, chẳng qua ta đã từng nói tình huống của ngươi, cũng đã nói sẽ phải đối mặt với đau đớn, ngươi nói không hối hận! Vì một câu không hối hận nên ta quyết định giúp đỡ giữ được tính mạng của ngươi, bây giờ, ta chỉ là khách qua đường cũng chưa từng nói muốn từ bỏ, vậy mà bản thân ngươi lại muốn từ bỏ? Cũng chỉ vì một chút đau đớn như vậy?"

Lâm Tịch nắm chặt tay, đúng vậy, tại sao nàng có thể quên mất, nàng đã trải qua suy nghĩ mới quyết định như thế nào? Thật ra nàng cho rằng những số tiền và dược liệu mà lão đầu dùng trên người mình, có lẽ đã trả xong ân cứu mạng từ lâu, hơn nữa Lâm Tịch cũng không làm cái gì, chẳng qua là cho lão đầu ăn thuốc của lão lại chứa chấp lão mấy ngày, việc đó chỉ tiện tay mà thôi.

Cho nên, sở dĩ sư phụ muốn dạy cho mình hai mươi Đoạn Cẩm, là muốn cứu mạng của mình và cũng vì "Không hối hận."

Mặc kệ lúc nào, điều hiếm hoi nhất là không được quên ý định ban đầu, nhất định phải kiên trì.

Lâm Tịch thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vĩnh viễn nhớ kỹ một màn này, vĩnh viễn nhớ kỹ, chuyện đã quyết định, không được dễ dàng từ bỏ, bởi vì ngươi không biết người khác vì ngươi đã từng bỏ ra cái gì! Thậm chí có nhiều người ngay cả một cơ hội từ bỏ cũng không có!

Mà nàng, có tư cách gì nói từ bỏ?

Sau đó, Lâm Tịch lại không thốt ra một tiếng, mặc kệ đau đớn đến thế nào!

Đúng vậy, chẳng qua chỉ là đau đớn? So với những tra tấn bị nhốt bên trong vòng ngọc cả ngày lẫn đêm, đây được coi là gì chứ? So với nỗi hận khắc cốt ghi tâm của nàng đối với Vu Hiểu Hiểu, lại được tính là cái gì?

Lâm Tịch đứng vững vàng, cúi người thi lễ đối với lão đầu, trên mặt có vẻ xấu hổ: "Sư phụ, ta đã hiểu, cám ơn người!"

Sắc mặt lão đầu không thay đổi, nhưng sự thất vọng trong mắt đã rút lui, dáng vẻ vẫn như mọi ngày, dường như vừa rồi cũng không có gì xảy ra, nhưng mà Lâm Tịch biết, mình đã khác rồi!

Lão đầu nói: "Ta biết vì sao ngươi muốn bán thảo dược và hạt dẻ, vừa nãy ta cũng đã nói tục danh của mình, chắc hẳn ngươi cũng biết ta là ai rồi! Cho nên, ngươi đi theo ta học thật tốt, bạc sẽ tự đến tìm ngươi!"

Lâm Tịch:.

Sư phụ, ta có thể nói thật lòng ta không biết người là ai, làm phiền giải thích một chút được không?

Lão đầu có vẻ mặt "Ngươi hiểu được" rất đắc ý nói: "Sau này giải quyết các vấn đề kinh mạch của ngươi vào buổi sáng, buổi chiều học thuộc khẩu quyết hai mươi Đoạn Cẩm, thời gian còn lại theo sư phụ học y thuật, không được nghĩ đến những thứ vớ vẩn kia, đợi đến lúc ngươi xuất sư cho dù là đại nội Hoàng cung ngươi cũng có thể đi được!"

Trách không được lúc trước gặp lão đầu, Lâm Tịch vừa cảm thấy giống đại hiệp vừa cảm thấy giống thần y, quả nhiên là nhân vật không tầm thường nha, hiện tại Lâm Tịch may mắn không có chạy trốn thành công vào lúc đó, nếu không nàng đã không ôm được cái đùi vàng rực rỡ này.

Vì vậy trên mặt Lâm Tịch mang theo nụ cười nịnh nọt gật đầu như giã tỏi, đây gọi là mất đi cái này, lấy vào cái khác.

Thế giới trước nàng đau xót vì lỡ mất Song Diện tú, nhưng thế giới này có thể học được y thuật, ông trời vẫn rất ưu ái nàng, chỉ hi vọng suy đoán của nàng là đúng, nếu như tới thế giới tiếp theo vẫn không nhớ rõ cái gì như cũ, vậy cũng coi như nhắc nhở đáng buồn mà thôi.

Cứ như vậy Lâm Tịch bắt đầu cuộc sống đau đớn và vui vẻ.

Hiện tại Lâm Tịch chỉ phụ trách một ngày ba bữa, vì khiến sư phụ ăn hàng của nàng hài lòng, Lâm Tịch gần như xuất ra tất cả bản lĩnh, cũng may chuyện duy nhất nàng có thể làm trong kiếp trước là nấu ăn, không tính là cấp bậc đại sư, chẳng qua nàng biết rất nhiều thứ mà người ở đây không biết, ngàn chiêu cũng không bằng một chiêu mới mẻ, lão đầu cũng có qua có lại, dốc túi truyền thụ một thân y thuật của mình.

Từ khi trải qua Triệu thị bỏ đá xuống giếng lần trước, sau đó Vũ Lam xa cách bên kia, không thường đi ra ngoài chơi, bắt đầu giúp đỡ làm vài việc trong nhà. Vũ Lai Bảo cũng sẽ chạy tới học tập sau khi Lâm Tịch kết thúc trị liệu kinh mạch, lão đầu cũng không để ý đối với chuyện này, một người cũng vậy hai người cũng thế, dứt khoát dạy cả hai. Ngược lại thật sự phát hiện căn cốt Vũ Lai Bảo không tệ, là hạt giống tốt để luyện võ, vì vậy lão đầu thật sự dốc lòng dạy dỗ hai tỷ đệ này.

Từ khi lão đầu đến, bọn nhỏ trong nhà cũng thay đổi ít nhiều, hai người Vũ gia càng cảm thấy lão thần tiên này thật sự rất tốt, nên đối xử với lão đầu bằng thái độ cung kính như đối với trưởng bối nhà mình.

Thỉnh thoảng Lâm Tịch chẳng biết lớn nhỏ với lão đầu lập tức sẽ bị Lưu thị mang theo gậy nhóm lửa đuổi theo đánh khắp phòng, dĩ nhiên hiện tại Lâm Tịch đã bắt đầu tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, Lưu thị cũng đánh không được nàng, thỉnh thoảng bị đánh lên một cái, cố ý giả vờ nhe răng trợn mắt, đây tuyệt đối là xem ở mặt mũi kính lão tôn hiền*.

*Kính lão tôn hiền: Kính trọng người già, tôn quý người hiền tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.