Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 114: Công lược hoàng tử hắc hóa 36




Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

Ở trong rừng rậm săn thú, chỉ thiếu một chút nữa là mãnh hổ đã đoạt mạng Sở Hoàng, không chỉ có người cố tình làm chuyện này, hơn nữa chỉ vì thời khắc quan trọng đó mà không ngờ tới người ấy lại là người cứu Sở Hoàng, Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần!

Hóa ra đây là tiền căn hậu quả, không ngờ là một mình hắn tự biên tự diễn!

Tin tức này, lúc Mặc Thiên Trần còn chưa ra hoàng cung, cũng lan truyền nhanh chóng ở kinh thành.

Đương nhiên, tin tức này cũng từ trong miệng hạ nhân truyền tới tai Hạ Diệc Sơ.

Ở trong tiểu thuyết nguyên tác, căn bản là không có một màn Mặc Thiên Trần cứu Sở Hoàng, cho nên tất nhiên cũng không có chuyện Mặc Thiên Trần bị điều ra khỏi kinh thành.

Chuyện tới hiện giờ, ngay cả người đến từ bên ngoài như Hạ Diệc cũng nhìn không thấu hướng đi thế cục tương lai.

Bất quá có một việc, Hạ Diệc Sơ lại là dám khẳng định, đó chính là, mặc kệ Mặc Thiên Trần ở đâu, cô sẽ đi theo đó.

Có lẽ cái này đối với người không ngừng xuyên qua vô vàn thế giới hoàn thành nhiệm vụ như cô mà nói, tình cảm quả thật đúng là quá buồn cười. Nhưng, ngay lúc này Hạ Diệc Sơ đột nhiên nhận ra rằng, cô thích Mặc Thiên Trần, dù là lúc đối phương ngây ngốc, một mắt đôi hồn nhiên ngây thơ nhìn cô, hay là sau khi hắn thanh tỉnh sủng cô tận xương tủy, hoặc là trúng xuân dược, hàng động đó là cô tình nguyện......

Đủ loại dấu hiệu, không chỉ để cô thấy rõ tình cảm nùng liệt Mặc Thiên Trần đối với mình, cũng làm Hạ Diệc Sơ hiểu ra, kỳ thật bản thân cô cũng đã sớm đem Mặc Thiên Trần đặt ở trong tâm khảm.

Mặc Thiên Trần từ trong hoàng cung ra, cưỡi xe ngựa một đường hồi phủ, Hạ Diệc Sơ đứng ở trước cửa phủ, trên đuôi lông mày mang theo vẻ nhu hòa.

"Thân thể của nàng tốt hơn rồi sao? Tại sao lại đi ra đây? Mau vào đi, nếu là thụ phong hàn, rất là không tốt." Mặc Thiên Trần vừa thấy Hạ Diệc Sơ, đáy mắt xẹt qua ý mừng, nhưng nháy mắt lại bị lo lắng che dấu.

Từ lúc hai người thân mật, Mặc Thiên Trần làm Hạ Diệc Sơ tàn nhẫn thì thời điểm Mặc Thiên Trần đối đãi với Hạ Diệc Sơ, thật cẩn thận, quả thực đã đem Hạ Diệc Sơ trở thành thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.

"Không có việc gì, thân thể ta đã sớm tốt không sai biệt lắm rồi." Hạ Diệc Sơ duỗi tay cầm chiếc lá rụng trên vai hắn xuống, ôn hòa nói với hắn: "Trong nhà đã làm đồ ăn xong rồi, đi vào trước đi."

"Ừ." Mặc Thiên Trần gật gật đầu, đi theo Hạ Diệc Sơ.

*****

Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ bị Mặc Thiên Trần ôm vào trong ngực, hai người ôm nhau mà ngủ, hô hấp ấm áp cuộn vào nhau.

Mặc Thiên Trần giơ tay vuốt ve mái tóc dài của Hạ Diệc Sơ, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Nhiễm Nhiễm, lệnh xử phạt của phụ hoàng ngày mai sẽ phải thực hiện, chúng ta cần rời kinh thành."

"Ừ," Hạ Diệc Sơ lên tiếng, thanh âm lười nhác mở miệng hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu đây?"

Cả chiều nay Hạ Diệc Sơ vẫn luôn chờ Mặc Thiên Trần mở miệng nói chuyện này với cô, vậy mà Mặc Thiên Trần cũng là giữ kín tới mức này, mãi cũng không chịu nói, cho tới bây giờ buồn ngủ mới cùng cô mở miệng.

"Huyện An Bình." Mặc Thiên Trần kề sát chỗ bên tai Hạ Diệc Sơ thủ thỉ, đồng thời ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm thần sắc Hạ Diệc Sơ.

Bởi vì trên người mang nội lực, dù ở dưới ánh đèn tối tăm, Mặc Thiên Trần cũng có thể nhìn thần sắc trên mặt Hạ Diệc Sơ rất rõ ràng. Bất quá, lần này thần sắc của Hạ Diệc Sơ cũng ra khỏi dự kiến của Mặc Thiên Trần, dù nghe được Mặc Thiên Trần nói ra cái địa danh này, vẻ mặt Hạ Diệc Sơ cũng lười nhác như cũ, cặp con ngươi thanh triệt xoay chuyển, ngay sau đó ngẩng đầu, duỗi tay ôm cổ Mặc Thiên Trần, kéo hắn về phía mình, thanh âm rầu rĩ: "Đừng sợ, ta đi cùng chàng."

Huyện An Bình, ở biên cảnh nơi xa nhất Sở Quốc, nơi đó tụ tập các loại giặc cỏ, và tử tù đào vong ra ngoài, ngư long hỗn tạp, cái dạng người gì cũng có. Hơn nữa, nghe nói nơi đó gần với sa mạc, tuy rằng có núi vây quanh, nhưng nhiệt độ không khí quanh năm cao chưa bao giờ thấp, nên cũng không bao giờ trồng trọt được dễ dàng.

Nghe nói nơi đó, cằn cỗi tới mức rất nhiều người lấy tiểu hài tử và nữ nhân ra để trao đổi, dù chỉ có thể đổi lấy một ít lương thực và mạng sống. Hơn nữa, còn có người trực tiếp ăn thịt người......

Tóm lại, đó cũng không phải cái nơi tốt đẹp gì cả.

Mà Sở Hoàng bên ngoài đại nhân đại nghĩa không so đo với chuyện Mặc Thiên Trần thiết kế hãm hại hắn, đưa Mặc Thiên Trần tới huyện An Bình, kỳ thật là đưa Mặc Thiên Trần tới miệng sói.

Muốn một hoàng tử vừa mới thanh tỉnh như Mặc Thiên Trần tỉnh, không có quyền lại vô thế, tới huyện Bình An, đừng nói là chưởng quản miếng đất phong này, sau khi tới đó việc đầu tiên khẳng định chính là bị những tên giặc cỏ trên đất phong đó làm thịt.

Đáy mắt Mặc Thiên Trần một mảnh động dung, nhưng hắn lại thả người từ trong lòng ngực ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hoàng Thượng nói, chỉ cần một mình ta đi là được, nếu là nàng hối hận, ngày mai không cần đi theo ta chịu khổ."

Hạ Diệc Sơ nhíu nhíu mày, không rõ tại sao Mặc Thiên Trần cứ nói mãi chuyện này, nhưng lúc ánh mắt thấy được vẻ khẩn trương và lo lắng bất an nơi đáy mắt hắn, tức khắc liền sáng tỏ.

"Được nha." Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày hơi thả ra, mặt mày trở nên hớn hở: "Vậy đúng lúc, ta cũng không muốn đi nguy hiểm địa phương như vậy đâu, cũng không biết đi xong có thể bị những tên du côn lưu manh ăn luôn hay không, nếu chàng đã nói như thế, ta đây sẽ không đi nữa."

Nói xong, Hạ Diệc Sơ có chút giận dỗi buông lỏng vòng tay mình ra khỏi cổ Mặc Thiên Trần, xoay người không để ý tới người này nữa.

Nhưng Mặc Thiên Trần lại không tức giận, ngược lại còn cao hứng nở nụ cười.

Cô không phải không biết đó là địa phương gì, ngược lại là cực kỳ rõ ràng, nhưng không sợ hãi, ngược lại còn nguyện ý bồi hắn đi cùng.

Mặc Thiên Trần duỗi tay gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ, không cho cô xoay người, ánh mắt lấp lánh đưa đầu tiến đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, thanh âm trầm thấp: "Nhiễm Nhiễm, thân thể nàng tốt rồi đúng không, ta muốn làm." =.=!!!

Đề tài này thay đổi quá nhanh, Hạ Diệc Sơ sửng sốt, căn bản còn chưa nghe hiểu ý tứ của Mặc Thiên Trần, càng không biết hắn phải làm cái gì, tại sao lại đột nhiên hỏi tới thân thể của mình.

Mặc Thiên Trần nhìn cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, sau đó cúi người xuống, gặm cắn.

"Chàng......" Hạ Diệc Sơ đầy mặt hắc tuyến, duỗi tay muốn đẩy hắn.

Bây giờ đã là lúc nào, ngày mai đã bị đuổi ra khỏi kinh thành rồi, trong óc Mặc Thiên Trần rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mới có thể ở ngay lúc này còn nghĩ đến chuyện này.

Bất quá cô vươn tay đi, còn chưa chạm vào ngực hắn đã bị Mặc Thiên Trần duỗi tay chộp vào trong tay, sau đó áp chế ở một bên.

Mặc Thiên Trần thân thể giật giật, vị trí hai người cũng từ ôm nhau biến thành tư thế nam trên nữ dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.