Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 – Chương 264: Nữ yêu




Trở lại đại hội Ngô gia trang, lúc này tiệc đã đến đoạn bày món. Chỉ thấy một đám phục vụ đi ra, trên tay đều đầy ắp thức ăn nước uống.

Bạch Ngọc Đường lập tức hồ hởi :

- Ôi, tên Triều Lam này cũng rất chịu chi nha. Kim Ngọc Mãn Đường? Cả Hạnh Hoa Thôn? Được được. Phong huynh, tới tới. Toàn là đồ ăn nổi tiếng Hà Đông đó, không cần khách sáo, nên ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.

Lăng Phong nghe tên món không khỏi ngón trỏ đại động. Mấy hôm nay không có tiền đói thảm thiết, đừng nói kim ngọc mãn đường liền ăn cơm còn chẳng đủ. Xem ra chuyến này tạm thời tin tức chưa thu được gì, nhưng vẫn là không sai.

Tay cầm đũa vừa đưa ra, còn chưa kịp gắp đã phải dừng giữa không trung.

Chỉ thấy ba tên Bạch Ngọc Đường Tưởng Bình Từ Khánh, mồm kêu người khác đừng khách sáo, bản thân đều một tay nhón bình rượu, tay kia lia lịa khều đĩa đồ ăn về phía mình.

Tam Thử lại quên mất, còn có một đại thần đi cùng.

- Các cháu, tính ăn một mình sao?

Bạch Ngọc Đường vội tỉnh ra, đành phải đẩy đồ ăn sang :

- A, Cố lão tiền bối, mời dùng trước.

Lăng Phong nhân đó hỏi :

- Nghe giọng ngươi nói, coi bộ biết Triều gia lắm sao?

- Nhất thanh nhị sở!

Bạch Ngọc Đường nhún vai, mắt vẫn thòm thèm nhìn Cố lão đang chậm rãi thưởng thức.

Lăng Phong hỏi tiếp :

- Vậy chuyện Triều tiểu thư thì sao?

Bạch Ngọc Đường thản nhiên :

- Đều biết. Nói cho các ngươi biết, ta là một trong số ít những người từng thấy qua mặt thật của Triều tiểu thư năm xưa đó.

- Thật giỡn? Trông thế nào?

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên trời nhắm mắt, đại khái nhớ lại hình ảnh năm đó. Tay phải cầm quạt giơ ra trước như đang vẽ tranh, miệng tấm tắc :

- Nàng ấy sao? Nói ra dài dòng. Ta chỉ nhớ, đôi mắt kia, ài ... Đôi môi kia, ài ... Đôi tay kia, ài ...

Lão Bạch cứ điểm mỗi một bộ phận cơ thể lại "ài" một tiếng, hai thằng Từ Tưởng ở cạnh lại phối hợp "ực" một cái.

Lăng Phong nóng ruột nhắc :

- Lão Bạch, kể vào mấu chốt dùm.

- Chốt lại chỉ có hai chữ ... mỹ nhân. Chỉ tiếc bị hỏa hoạn ... Năm đó Bạch Ngọc Đường ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở. Nếu không có vụ hỏa hoạn đó, ta đã có người nâng khăn sửa túi, còn phải độc thân tới giờ sao?

"Phììì"

Lăng Phong ói đầu lưỡi. Xem ra con chuột Bạch này cũng chỉ nghe đồn rồi bốc phét.

Đồ ăn trên bàn bị Cố lão ôm sạch, Lăng Phong đành phải bỏ sang bàn khác, vừa tiện tiếp tục nghe ngóng.

Ngang qua một mâm chỉ có 3 người, hắn bị một đoạn bàn tán gây chú ý :

- Nghe nói mấy hôm trước, đám Vạn Thú sơn trang gặp phải một nữ quỷ.

- Nữ quỷ? Phải không đó, trên đời làm sao có ma quỷ. Nữ nhân xấu như quỷ thôi hả?

Người kể chuyện giọng nghiêm trọng :

- Không sai đâu. Thực sự là quỷ, võ công khủng bố, ra tay tàn ác. Nghe đâu hiện trường rất thảm thiết, toàn bộ chết sạch sẽ.

- Đã chết sạch thì còn ai kiểm chứng chứ? Rõ là bịa.

Một đồng bạn bên cạnh bổ sung :

- Chuyện này ta cũng nghe nói, lần này chắc không phải bịa. Vì nghe đâu Cái bang cũng đến xem. Các ngươi chắc còn nhớ vụ Vạn Thú và Cái bang liên thủ chục năm trước?

- Có biết, hình như do cái gì ... Quỷ Thủ làm ra.

- Chính là ả. Lần này cao thủ xem xét hiện trường nói, thủ phạm lại chính là ả ta.

- Cái gì? Không thể nào chứ? Nghe đâu ả ta đã chết rồi mà.

“Có lẽ nào là nữ quỷ Triều Nguyệt Nga kia không?”

Lăng Phong hứng thú càng lúc càng đậm. Hắn biết Triều gia trang ở rất gần Vạn Thú sơn trang, cả hai đều cạnh Vạn Thú lĩnh.

Chẳng qua, còn chưa kịp nghe tiếp, Lăng Phong bị một thanh âm làm giật mình.

"Rầm"

Một thanh trường kiếm đập ngang lên mâm, ngay trước mặt Lăng Phong.

Lăng Phong liếc nhìn. Một vị công tử vô cùng tuấn tú, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt tròn, cổ không có hầu kết, ngay cả hai tai còn thấy rõ lỗ đeo khuyên. Ngũ quan thế nào lại còn quen quen.

Lăng Phong đầu tiên sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Rõ ràng là một tiểu nương bì mặc giả nam trang. Đặc biệt bộ ngực còn nhô hẳn lên. Làm giả cũng làm cho đàng hoàng chút, nữ giả nam trang như vậy cũng quá ác liệt đi.

Thực ra Lăng Phong cũng đang trang điểm. Đội tí tóc giả dán chút râu, trên mặt vẽ thêm vài cái hình xăm giả. Hắn còn chưa ngốc mà chường mặt mộc ra chỗ đông người. Thời đại nào rồi, ra đường tốt xấu phải đánh tí phấn xịt tí keo mới được.

Dù sao, mấy tháng qua đã kết thù chuốc oán không ít, đặc biệt là với Triều gia trang. Lần này cực chẳng đã mới tham gia đại hội, chẳng may sơ sẩy bị bắt về Triều gia "động phòng" với nữ quỷ kia, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.

Bà cô này hóa trang quá tệ, chẳng qua đàn bà chơi kiếm, ít chọc vào mới tốt.

Chỉ là, đối phương không chờ Lăng Phong chọc đã kiếm chuyện trước :

- Hừm, ngươi cười cái gì? Trông ta xấu lắm sao?

- Làm gì có. Mặt tại hạ bị tật, lúc nào cũng thế này ...

Nữ hiệp trừng mắt bất mãn đặt mông ngồi xuống, vỗ mạnh một chưởng lên bàn :

- Bản cô ... đại hiệp muốn ngồi ở đây với ngươi đó. Làm sao, không thích?

- Không có ...

- Tránh ra, tránh ra cả nào.

Lăng Phong đang định nói thêm, đám đông phía sau có tiếng xô đẩy.

Chỉ thấy một nhóm thanh niên cao to vạm vỡ đang chen vào, tên nào tên nấy tay áo sắn cao, mắt ngó ngó nghiêng nghiêng, xem ra đang tìm người đánh nhau.

Người đi đầu tướng mạo khá uy mãnh, mặt đỏ bừng bừng hùng hổ bước tới bàn Lăng Phong, chỉ thẳng nữ yêu quát :

- Tiểu tử, đả thương người của Cửu Long trại, chạy tới đây tìm đồng bạn sao? Hừ, hôm nay đại gia không giáo huấn ngươi thật tốt, tên của đại gia sẽ viết ngược lại.

- Tên họ ngươi là gì ta đều không biết, viết xuôi viết ngược gì mà chẳng như nhau?

Nữ yêu thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

Lăng Phong đang muốn giải thích mình không phải đồng bạn gì. Nhưng còn chưa kịp mở mồm, chén rượu trong tay lại bị giật mất.

Nữ yêu nọ mặc kệ Phong ca trân trối, cứ thế đưa rượu lên miệng. Vừa nhấp qua đã vội vã ném xuống bàn, lại trừng mắt mắng Lăng Phong :

- Rượu gì mà ... cay như vậy?

Lăng Phong mắt chữ A mồm chữ O. Đại tỷ, muốn không cay thì sang Tây mà uống cocktail đi.

Tên thanh niên kia bị phớt lờ, quá đỗi tức giận quát lớn :

- Hừ, đừng có giả ngu. Hai tiểu tử các ngươi nghe cho rõ, đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Cửu Long Sơn Vương Bưu chính là ta.

- Ồ!

Đám đông bắt đầu xì xào.

Lăng Phong dĩ nhiên chẳng biết Cửu Long Sơn là thần thánh phương nào, nghe tên chắc là sơn tặc. Loáng thoáng qua phản ứng của người xem, dự đoán ác danh cũng không nhỏ. Chỉ là, cũng chỉ có đầu đất sơn tặc kia mới không nhận ra đối phương là nữ giả nam.

Nữ yêu nghe xong làm bộ e sợ nói :

- A, thì ra là Cửu Long sơn sao?

- Làm sao, sợ rồi đúng không?

Nữ yêu bỗng quay ngoắt 180 độ, đột ngột đứng lên một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh vẻ mặt hi hi ha ha nói:

- Thì đã sao?

Vương Bưu bị chọc giận mặt mũi đỏ bừng. Gã gầm lớn một tiếng, quơ nắm tay đập đến.

Nữ yêu kia không hề hoảng sợ, chỉ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói :

- Khai Sơn Quyền mới ba thành hỏa hầu đã đem ra bêu xấu? Có cần sư nương dạy thêm cho không?

Lăng Phong từ đầu đã khoanh tay đứng xem, kể cả biết kia là nữ nhân hắn cũng không hề có ý định muốn ra tay hành hiệp cái gì.

Chỉ là, ngay khi Vương Bưu xông tới, tình hình bỗng có dị biến.

Lăng Phong bỗng cảm giác cả người nhẹ bỗng, không gian xung quanh biến thành vặn vẹo. Trong đầu hắn có giọng ai đó thì thầm khó hiểu. Có cảm tưởng như hắn bị say rượu, nghe nhìn đều không rõ. Nhưng rõ ràng hắn đang rất tỉnh táo.

Nhưng đáng sợ hơn là, Lăng Phong dần mất kiểm soát thân thể.

Thân người hắn bỗng động, không chịu nghe lời hắn chỉ bảo.

Đám đông xung quanh chỉ thấy Lăng Phong như một con rối xông ra trước chặn đường Vương Bưu. Chỉ khác là, rối nhưng không chậm, “Lăng Phong” ra tay cực nhanh, chiêu thức lại kỳ quái. Một ngón tay chỉ thẳng ra trước, căn bản không có tí uy hiếp nào.

Chỉ là, khi ngón tay kia điểm vào mu bàn tay của Vương Bưu, gã nọ lại như bò đực bị chọc tiết, kêu lên một tiếng đau đớn bật lui ba bước, khuôn mặt thô mãnh đỏ sẫm vô cùng dọa người.

Ngay lúc hai bên va chạm, trong đám đông có ai đó thốt lên :

- Mẹ ơi, U Linh Phong Huyệt chỉ?

Đám lâu la Cửu Long sơn thấy Vương Bưu một chiêu đã bị đánh lui, đồng thời tức giận xông lên :

- Dám đánh Vương Đại ca, ngươi ...

- Dừng, lui.

Vương Bưu đột nhiên quát lớn, giang tay cản lại.

Khuôn mặt thô đen của gã dần trở thành trắng bệnh, mắt nhìn Lăng Phong lộ rõ vẻ sợ hãi. Dường như chiêu vừa rồi khiến gã bị nội thương rất nặng.

“Con m* nó, vừa rồi là chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Bị ma điều khiển sao?”

Mãi đến lúc này, Lăng Phong mới kiểm soát lại thân thể được, vội vã thu mình đứng thẳng. Hắn không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi đã vã ra đầy người.

Thực ra, vừa rồi ngay trong sát na hoàn hồn, Lăng Phong phát hiện có một đôi mắt lạnh lẽo từ góc sân nhìn thẳng vào hắn. Nhưng lúc này thanh tỉnh tìm lại thì đã không thấy đâu nữa.

Hắn chỉ nhớ, đôi mắt đó rất đen.

Đúng vậy, toàn bộ đều là một màu đen, không có chút lòng trắng nào. Giống y như mấy bộ phim alien của Hollywood hay làm.

Lúc này, đám Cửu Long sơn đã hậm hực rời đi, đám đông cũng dần giải tán. Dù sao từ sáng chỗ này tụ tập hảo hán khắp nơi, đụng độ cũng xảy ra rất nhiều rồi.

Nữ yêu nọ ngồi xuống mâm, khuôn mặt vừa trở về như cũ, lại quay sang Lăng Phong kiếm chuyện :

- Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống đi.

Hắn chỉ cười trừ không đáp.

Lăng Phong vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, không tình nguyện ngồi xuống.

Thêm một lúc, nữ yêu bỗng nhìn Lăng Phong lên tiếng :

- Vừa rồi là võ công mới học của ngươi sao?

- Không phải!

Lăng Phong bỗng tỉnh táo. Từ từ đã, giọng nàng ta giống như rất quen hắn?

- Này, chúng ta từng quen nhau sao?

Nữ yêu vẻ mặt cổ quái nhìn Lăng Phong, đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng cười nói :

- Hiện tại không phải đã quen rồi sao?

"Ý gì?"

Lăng Phong lại sờ mũi, nữ nhân này muốn câu dẫn hắn?

Mặc dù Lăng Phong có sở thích với cường nữ, tỷ dụ Lăng Vân Thành Bích. Nhưng đó là cương bên ngoài nhưng nhu bên trong, chứ không phải kiểu bá cường quá chủ động. Kinh qua không ít phim AV, đối với thể loại nữ chính học đòi nam nhân, đến lúc lên giường toàn đòi ngồi trên, Phong ca tương đối không thích.

Nữ yêu sau đó lại không hề nói thêm câu nào, cứ như người câm biểu tình lúc buồn bực lúc vui vẻ. Lăng Phong thấy thế cũng im lặng theo. Cả sân còn mỗi cái bàn này trống để ngồi, nếu không Phong ca đã chuồn đi.

Hai bên im lặng một lát, nữ yêu nọ bỗng bĩu môi :

- Hứ, chơi chẳng vui gì cả, hóa trang một chút xem ngươi có phát hiện không. Thế mà ngươi quả nhiên không nhớ ra ta. Mất hứng!

- A? Chúng ta thực sự quen nhau?

Nhìn lại một lượt, Lăng Phong rút cục phát hiện gì đó. Nữ tử này, hình như là ...

Còn chưa kịp nói ra chân tướng, lại có một giọng nam đằng sau chặn mất :

- Hừm, hóa ra muội chạy ra đây là vì hắn sao?

Lăng Phong ngoái đầu nhìn, lại nhận được một lời chào thân thiết :

- Còn nhà ngươi, vẫn chưa chịu chết?

Lăng Phong suýt nữa sặc rượu.

Nhân sĩ võ lâm, chào hỏi thật là khách sáo quá đi.

Nữ yêu bên cạnh lại dùng dằng đứng dậy :

- Hừ, hai ngươi cứ ở đó mà ôn chuyện. Ta đi tẩy trang môt chút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.