Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 8 – Chương 1-1: Ngũ trùng phong ấn – Nỗi bất hạnh của Mị Gia hỗn liên: Tựa




Cõi Tây phương cực lạc trên Cửu thiên là nơi ánh sáng tỏa ra vĩnh hằng. Sau khi thành Phật, Như Lai liền ở lại đây giảng kinh thuyết pháp, phổ độ chúng sinh.

Hôm nay, trăm ngàn chim phượng, môn vàn loài hoa cùng tung bay trên Tây Thiên tịnh độ, Phật Tổ thân dẫn theo chư Phật tôn giả đến nghênh đón Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát năm xưa vì chúng sinh thiên hạ mà từ bỏ nguyên thân, gieo mình vào lục đạo luân hồi vừa mới quay về.

Hàng vạn tia sáng màu xanh từ nhân gian dội lên, xuyên qua những đám mây, xé toang lớp kết giới che chắn Thiên đình. Trong luồng sáng, một bóng người dần xuất hiện, mắt xanh tóc đen, trán nổi bật ba chiếc lông công lay động theo gió, hết sức tao nhã và cao quý.

“A di đà Phật, chúc mừng Minh Vương trở lại Tây Thiên”, Như Lai khẽ đọc pháp hiệu, mỉm cười nhìn Khổng Tước Bồ Tát vừa bước lên thềm mây: “Bao năm nay Bồ Tát vì an nguy của chúng sinh thiên hạ mà chịu khổ cực muôn phần, cuối cùng cũng tra ra được sự thật, công lao quả không nhỏ”.

“Phật Tổ từ bi, độ hóa thế nhân, thân già này tự hổ thua kém”, Đại Minh Vương khẽ cúi mình thi lễ: “Lão tăng đáng trách, tuy tra ra sự thật nhưng vẫn không sao ngăn được việc giải trừ phong ấn trong đầu Lam Liên tiên tử, chẳng thể cứu nổi vạn vật thoát khỏi đại họa sắp đến”.

“Không có cách nào cả, ký lai chi tắc an chi. Dù sao cũng không thể tránh khỏi điều này, chi bằng chúng ta hãy chuẩn bị tốt tâm lý để ứng chiến.” Quay đầu nhìn đóa lam liên duy nhất giữa hồ sen, Phật Tổ khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc thì có ai ngờ kẻ đứng sau màn kịch lại đồng căn đồng mệnh với Cốc Liên, hai đóa sen song sinh kỳ lạ nhất sinh ra từ tộc Lam Liên trong kỷ nguyên này”.

“A di đà Phật, có lẽ năm đó đến bản thân chí thượng tôn giả cũng chẳng hề biết mình còn có thêm một đứa con nữa.” Hai tay chắp trước ngực, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật khẽ thở dài: “Dù sao trước khi nụ sen nở, Nạp Y La đã trở về Phật giới rồi”.

“Đúng vậy, sư đệ Nạp Y La quả thực không biết gì, và lão nạp cũng chưa từng nghĩ Mị Gia lại giấu một bí mật động trời đến thế trong Ma vực.” Như Lai bất chợt giơ tay về phía đóa sen xanh nở rộ giữa đầm sen, dưới sự nâng đỡ của ánh kim quang, đóa sen nghìn cánh rời khỏi mặt nước, từ từ bay đến trước mặt Phật Tổ.

“Thảo nào hàng nghìn năm nay, ngài và Ngọc Hoàng vẫn không có cách gì biết được thân phận thật của kẻ đó. Hóa ra mệnh số của hắn tương đồng với Cốc Liên, không, đúng ra phải nói bọn họ vốn chỉ là một người.” Giọng điệu pha chút ngạc nhiên đến từ hai vị tôn giả Văn Thù và Phổ Hiền mới quay về từ hạ giới: “Phật Tổ liệu có thể nói rõ hình thức tồn tại của họ không?”.

“Người đó tên gọi Hàn Thiên Liên, là huynh muội song sinh của Cốc Liên. Họ vốn là hai đóa lam liên khác nhụy trong cùng một nụ sen, đồng thời cùng có Mê hoặc nhãn. Theo truyền thuyết ghi chép lại từ thời thượng cổ, huynh muội họ sẽ là kẻ tiếp theo cai trị tam giới…” Như Lai ngừng lời, khẽ vuốt đóa sen trước mặt: “Nhưng nếu hai người cùng nhập đường tà đạo thì tam giới sẽ bị hủy diệt dưới tay họ”.

“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai!” Khẽ thở dài, những tấm lòng từ bi quảng đại, yêu thương nhân thế của các chư Phật bị chấn động mạnh bởi sự thật to lớn…

“Phật Tổ, đến nay bốn tầng phong ấn đã bị phá vỡ, tầng cuối cùng sẽ là gì đây?” Phật Di Lặc tiến tới, đưa ra thắc mắc cuối cùng trước Như Lai.

“Tầng cuối cùng này… là sự hận thù của Mị Gia, trong đó gồm cả bí mật mà sư đệ Nạp Y La đã bảo vệ cả cuộc đời.” Phật Tổ khép mi, nỗi bi thương trong đôi đồng tử thẳm sâu đến vô tận: “Nếu tầng phong ấn thứ năm bị giải, thì đến lão nạp cũng chẳng biết Cốc Liên liệu có chấp nhận được sự thật vô cùng tàn nhẫn đó hay không”…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.