Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 7 – Chương 4: Lăng Kiêm Kiêm




Thời khắc ngày gần tàn, cơn mưa trắng trời cũng đã tạnh. Cùng với lớp sương mù xám xịt, màn đêm dần lan tỏa khắp bầu trời.

“Tỷ, muộn thế này tỷ còn ra ngoài, nguy hiểm lắm đấy.” Trên con đường tối thẫm trong vườn hoa, Hàn Cổ Liên và Lam Úy sóng bước bên nhau tiến về phía đài phun nước lớn ở trung tâm khu vườn.

“Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng người gọi, chính là từ nơi này vọng đến. Thêm nữa ta có dự cảm người đó tuyệt đối không phải một sinh linh bình thường.” Lơ đãng trả lời cho sự lo lắng của Lam Úy nhưng ánh mắt Cổ Liên lại hoàn toàn tập trung về phía trước.

Chỉ thấy trên chiếc ghế dài cách đài phun nước không xa, một cậu bé mặc đồ thể thao màu xanh sọc đỏ đang ngồi yên lặng, song tư thế và khí chất âm u lạnh lẽo mà cậu bé vô tình để lộ ra tuyệt đối không phải là kiểu một cậu bé ở lứa tuổi này nên có.

“Là ngươi gọi ta ra phải không?” Lệnh cho Lam Úy tránh sang một bên, Cổ Liên bước tới và ngồi xuống cạnh cậu bé: “Có việc gì vậy?”.

“Cảm ơn tiểu thư đã đồng ý ra đây gặp tại hạ.” Cậu bé đứng dậy quỳ một chân xuống, cung kính cúi mình thi lễ: “Kiêm Kiêm đã từng gặp tiểu thư”.

“Ngươi tên là gì? Sao lại biết ta?” Có phần kinh ngạc, đôi mắt băng giá của Cổ Liên hướng về cậu bé đang quỳ trên đất: “Cứ đứng lên đã, người khác nhìn thấy không hay đâu”.

“Vâng, tại hạ Lăng Kiêm Kiêm đến từ Ma vực. Ở Ma thành, bọn tại hạ không ai không biết đến tiểu thư, chỉ là những năm gần đây Thiên giới áp chế Ma tộc nên bọn tại hạ không dám xuất hiện ở nhân gian mà thôi.” Cậu bé cười, đưa đến trước mặt Cổ Liên một chuỗi vòng đeo tay màu lam: “Xin thứ lỗi cho tại hạ mạo muội, dám tự ý làm phiền cuộc sống của tiểu thư, nhưng người đó nói chỉ tiểu thư mới giúp được tại hạ”.

“Liên Hoa xuyến? Diệp Thanh Lệ đưa cho ngươi à?” Đón lấy chiếc vòng bỏ vào túi, Cổ Liên đưa mắt nhìn Kiêm Kiêm.

“Ha ha… Tiểu thư vẫn nhớ quân sư đại nhân à? Xem ra người đó nói không sai, cô nhất định có thể giúp tại hạ.”

“Là người áo xanh bảo ngươi tới tìm ta ư?” Đột nhiên, Cổ Liên đứng phắt dậy, toàn thân tỏa ra nộ khí ngùn ngụt, bước tới con đường vừa đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại: “Hắn dựa vào cái gì mà tự tin đoán trước rằng ta sẽ giúp ngươi? Ngươi hãy quay về mời người đó tới gặp ta, nếu không mọi sự miễn bàn”.

“Vâng thưa tiểu thư, tại hạ sẽ chuyển lời đến ngài ấy, nhân tiện mời ngài ấy tới gặp cô luôn.” Cậu bé tên Kiêm Kiêm mỉm cười nhìn theo dáng Cổ Liên đang dần xa, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên khoảng không phía trên: “Nghe thấy chưa Vực chủ, tiểu thư giận rồi. Ngài tính xem làm sao để dỗ cô ấy quay lại đây đi!”…

Nằm kề với ngôi biệt thự nhà họ Hàn là một biệt thự hai tầng loại nhỏ, tường ngoài dùng tông trắng chủ đạo, điểm xuyết thêm chút sắc tím rất đẹp mắt. Dưới ánh mặt trời, nó như tỏa ra một ánh sáng dịu dàng, cực kỳ sang trọng và thanh lịch. Chủ nhân ngôi nhà mang họ Lăng, nghe nói là gia đình ba người mới chuyển đến từ đại lục. Người chồng tên Lăng Khải Dương, là chủ tiệm quần áo, cô vợ Hà Tĩnh Vũ là nhân viên của một công ty nước ngoài, hai người có một đứa con trai rất tinh nghịch. Cuộc sống gia đình của họ khá giả, êm ấm và hạnh phúc.

Tuy nhiên, đã có nhiều ngày nắng đẹp thì cũng khó tránh khỏi xuất hiện ngày mưa dầm u ám. Khải Dương là con trai duy nhất ba đời đơn truyền của nhà họ Lăng. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ Khải Dương được bà nội nuôi nấng. Cảm thấy hiện tại cuộc sống đã khá khẩm nên anh quyết định đón bà cụ còn đang sống trong nghèo khổ ở nông thôn đại lục đến để phụng dưỡng tuổi già. Nhưng cũng chính hành động đó lại khiến cuộc sống gia đình vốn êm ấm an bình bắt đầu xuất hiện những làn sóng bất hòa.

Quen cuộc sống đơn giản ở nông thôn, đến một xu cũng phải chia ra tiêu hai lần, chỉ đến cuối năm Tết nhất mới dám tính toán kỹ lưỡng đi mua về chút thịt thà nhấm nháp, nên đối với những bữa ăn thịt cá ê hề, hải sản tươi ngon hoành tráng hằng ngày ở nhà cháu trai, bà cụ cực kỳ không quen mắt. Song nghĩ chắt mình đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể thiếu dinh dưỡng nên bà lão cũng chẳng nói gì nhiều. Điều khiến bà cụ khó tiếp nhận hơn cả là cô cháu dâu lười đến mức quần áo lót cũng tốn tiền đem ra hiệu giặt là. Điều này đối với bà cụ quen tiết kiệm mà nói, quả là điều không sao hiểu nổi. Nói theo cách của các cụ thì là: “Đồng tiền dễ kiếm thì không biết quý trọng, con gái lười chảy thây là con gái vứt đi!”.

Cho nên trong gia đình vốn quan hệ hòa hảo này, từ khi bà cụ đến đã dần xuất hiện những rạn nứt nhỏ, nhỏ đến mức gần như chẳng thể nhận ra nổi, song vẫn không qua được cặp mắt tinh tường luôn ẩn trong bóng tối. Sau thời gian dài ấp ủ, cuối cùng một kế hoạch ác độc đã thành hình, tựa như một khối u ác tính nhanh chóng tụ lại từ các vết thương nhỏ bé…

Về đến nhà, thấy Lam Úy đang ăn vụng món ăn cô Tuệ nấu, còn đang đưa tiếp miếng thịt viên vào miệng, Cổ Liên một tay túm chặt Lam Úy mang về phòng, thú vị như ôm con búp bê nhồi bông lớn vậy.

“Tỷ về rồi à?” Cố gắng nuốt trôi viên thịt, Lam Úy bay vèo lên giường ngồi thu Lam Úy: “Tỷ sao rồi? Hình như cảm xúc không được tốt lắm thì phải”.

“Hứ! Hễ là thủ đoạn của Diệp Thanh Lệ và người áo xanh kia thì ta đã biết chẳng phải thứ gì hay ho rồi” Cổ Liên tức giận ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, không ngừng thở mạnh vẻ kích động: “Lần trước thì lén lút tấn công ta, hại ta đau đầu suốt mấy ngày, lần này không biết bọn họ lại chơi cái trò khỉ gì nữa”.

“Tỷ cũng nên cẩn thận một chút! Việc Như Lai muốn tỷ làm cũng chẳng phải điều gì tốt lành đâu.” Rảnh tay xoắn xoắn bím tóc,Lam Úy chuyển ánh nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: “Vừa rồi muội đi ngang qua nhà họ Lăng hàng xóm, cảm thấy bên đó hình như có bầu không khí rất kỳ quặc”.

“Ồ? Muội đi qua? Cảm thấy kỳ quặc chỗ nào?” Nhíu chặt đôi mày, Cổ Liên quay sang nhìn Lam Úy.

“Cũng khó nói rõ, có vẻ như một hiện tượng rất quái lạ.”

Lam Úy khẽ nghiêng cái đầu xinh xắn, cố nghĩ xem chỗ kỳ quặc khó nói đó là cái gì: “A! Muội biết rồi, muội đã bảo sao lại lạ lùng thế mà! Hóa ra vì bốn người trong gia đình đó ngủ riêng”.

“Ngủ riêng thì có gì lạ chứ.” Thở phào một hơi, Hàn Cổ Liên cốc nhẹ vào đầu Lam Úy: “Làm ta hết hồn”.

“Không phải đâu, nếu hai vợ chồng và hai bà cháu ngủ riêng thì rất tự nhiên chẳng có gì lạ, nhưng đằng này nhà đó lại là bà cụ và cháu dâu ngủ chung một giường, còn hai bố con ngủ giường khác, tỷ bảo có lạ không?”

“Ừ, nếu thế thì quả có hơi lạ. Lăng Khiêm Khiêm sao lại muốn cách ly bố mẹ và cụ nó chứ?”, Cổ Liên cúi đầu ngẫm nghĩ thật lâu.

“Tỷ vừa nói đứa bé tên gì?”, Lam Úy bất chợt hỏi thảng thốt, như thể vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.

“Lăng Kiêm Kiêm, sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Không đúng rồi! Lúc ở nhà đó rõ ràng muội nghe thấy bà cụ gọi thằng bé là Man Man mà! Sao nó phải nói dối nhỉ?”

“Liệu có phải anh em sinh đôi nên muội nhìn nhầm không?” Khẽ xoa đầu Lam Úy, Cổ Liên cười vẻ không chú ý lắm.

“Không đúng! Muội đã xem qua sổ hộ khẩu nhà họ, cặp vợ chồng ấy chỉ có một đứa con duy nhất tên Lăng Man Man, cái người mà tỷ gọi Lăng Kiêm Kiêm kia căn bản là chưa bao giờ TỒN TẠI!”…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.