Ra khỏi kết giới về phía Tây Nam đến một hẻm núi nhỏ hẹp hình nửa vầng trăng. Thông và bách nơi đây quanh năm xanh tốt, trải thảm dọc hai bên sườn núi là trăm hoa muôn sắc thi nhau đua nở, chính giữa đáy là mặt hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn, tất cả vẽ nên một hẻm núi với cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
“Còn nhớ chỗ này không?” Giữa không trung, người áo thiên thanh từ từ hạ xuống, dừng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua hồ: “Dù trí nhớ bị phong ấn, nhưng nơi đây chắc cô cũng có chút ấn tượng chứ?”.
“Nơi đây là…”, Cổ Liên kinh ngạc nhìn quanh bốn phương tám hướng: “Chắc chắn ta chưa từng đến đây, nhưng sao từng cành cây ngọn cỏ chỗ này lại quen thuộc đến thế, như thể…”.
“Như thể nơi mình sinh ra phải không?” Mắt người đàn ông khẽ nheo lại, đôi đồng tử ẩn chứa nét cười dịu dàng.
“Đừng nói hàm hồ! Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn ám hại ta? Ngươi và ta có thù oán gì?” Cố giấu vẻ ngạc nhiên, Cổ Liên nhìn thẳng vào người đàn ông bí ẩn trước mặt.
“Xin lỗi Liên Liên, ta cũng là bất đắc dĩ. Từ giờ phút chúng ta chia tay đến nay đã hơn năm vạn năm rồi, cô bị Như Lai phong ấn năm lớp trong trí não, nên đã quên sạch những ký ức đầu tiên. Còn ta, thân gánh vác di nguyện cuối cùng của nguyên Vực chủ, một mình hành động suốt năm tháng dài.” Người áo xanh chầm chậm quay đầu, bi thương đưa ánh mắt về phía hồ: “Ta vốn không định làm phiền cuộc sống của cô trên Thiên đình, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn cô bị nộ khí hoa sen ăn mòn từng chút một. Như vậy chẳng bằng đưa cô về Ma giới, bởi cô vốn chưa bao giờ thuộc về Thiên đình cả!”.
“… Ngươi nói chúng ta từng ở bên nhau là ý gì?” Bình tĩnh nghe hết lời người đàn ông, lòng Cổ Liên bỗng trào dâng xúc cảm kỳ lạ, tận nơi sâu thẳm trong ký ức đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh mơ hồ: “Còn nữa, ngươi nói trong đầu ta có phong ấn là sao?”.
“Trước khi trả lời câu hỏi của cô, ta muốn kể cho cô nghe một câu chuyện”, người áo xanh lặng lẽ nhìn những gợn sóng trên mặt hồ, ý thức dần chìm vào miền ký ức xa xôi: “Hơn năm vạn năm trước, Lam Liên tộc xuất hiện một vụ tai tiếng động trời. Trưởng tộc đem lòng yêu thương yêu nữ Ma tộc, còn sinh ra một người con gái. Hai trăm năm sau, người con gái ấy từ trong hoa sen tu thành hình người, và mang theo Mê hoặc nhãn có khả năng hủy thiên diệt địa. Chính vì lý do này mà cô bé bị người trong tộc Lam Liên xa lánh, cuối cùng không còn cách nào đành phải bỏ trốn về Ma vực. Thế nhưng, ngày tháng ở Ma giới cũng chẳng dễ dàng gì, thậm chí mấy lần cô bé suýt chết dưới tay yêu thú. Song cô ấy nhất định không bỏ cuộc, không ngừng tu luyện pháp thuật tự thân, cuối cùng đã thành công trong việc thống nhất Ma giới vào năm thứ một trăm kể từ ngày tới Ma vực, và trở thành nữ vương Ma vực đầu tiên thời Thượng cổ”.
“Chuyện ngươi kể có phải về Mị Gia, hỗn liên đời thứ nhất được ghi chép trong Thiên thư không?”, Hàn Cổ Liên nhíu mày thắc mắc.
“Đúng, đó là mẹ cô.”
“Sao có thể?” Trong thoáng chốc, Cổ Liên kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Bà ấy… bà ấy là mẹ ta?”.
“Đúng, bà ấy là mẹ cô. Đây chính là đoạn ký ức đã bị Như Lai phong ấn của cô.” Người đàn ông quay người, chỉ vào dấu hoa sen đang từ từ xuất hiện trên trán Cổ Liên: “Để cô không nhớ ra, Phật giới đã dùng phép thuật cao nhất xóa đi những chi tiết thực sự về mẹ cô, đóa hoa sen trên trán cô chính là bằng chứng”.
“Vì sao bọn họ muốn giết… bà ấy”, Hàn Cổ Liên lắp bắp, không sao gọi được tiếng “mẹ”.
“Bởi cha cô là vị tôn giả tối cao của Phật giới nên họ không thể để mẹ cô sống trên đời, làm ô danh Phật giới trên Thiên đình, cũng vì chỉ có mẹ cô chết đi… bọn họ mới có thể đem cô về Tây Thiên.” Đôi mắt vàng bỗng lóe lên tia hận thù lạnh lẽo, người áo thiên thanh căm giận nhìn về phía Tây Thiên: “Hai năm trở lại đây, chẳng phải cô thường gặp giấc mơ kỳ lạ sao? Những gì cô thấy trong mộng chính là phần ký ức rò rỉ ra sau khi ta giải được hai tầng phong ấn, nhưng vì tám năm trước ở Thiên giới, Như Lai đã tăng thêm hàng rào bảo vệ trong đầu cô, nên khi tỉnh lại cô không thể nhớ được ký ức đó nữa”.
“Tám năm trước, vụ việc của Tuyết Ly…” Một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu, Hàn Cổ Liên vội chụp lấy người đàn ông: “Vết thương ở vai ta lần đó do ngươi chữa, đúng vậy không?”.
“Ha ha… Đúng vậy, hơn nữa ta đã giết Tường Vi tiên tử vì cô ta dám cả gan sát thương cô”, người áo thiên thanh mỉm cười rồi đột nhiên đẩy Cổ Liên ra.
Đúng vào lúc đó, một ánh điện nhanh như chớp xẹt qua, đánh trúng vào chỗ họ vừa đứng.
“Thật không hổ danh Dao Hoa cung chủ của Thiên giới, quả nhiên pháp lực cao cường. Chỉ là đánh trúng ta thì chẳng sao, chứ nhỡ Liên Liên mà bị thương, ngài sẽ hối hận đó.” Người áo xanh lùi lại phía sau mấy bước giữ thăng bằng, đôi mắt ánh lên vẻ cợt nhả pha lẫn khen ngợi hướng về phía chàng trai tuyệt đẹp vừa phi như chớp đến cạnh Cổ Liên.
“Ngươi chính là kẻ đứng sau màn kịch? Vì sao lại gài bẫy Cốc Liên tàn nhẫn như vậy?” Đôi mắt phượng của Hạo Đan trừng trừng đầy giận dữ nhìn thẳng vào thủ phạm của tất cả tấn bi kịch đã xảy ra.
“Cung chủ chẳng phải đã rõ nguyên nhân từ lâu rồi sao? Hiện tại Thiên giới các ngài không phải đều giấu mỗi mình Liên Liên ư?” Cố ý nhấn trọng âm vào chữ “giấu”, người đàn ông thỏa mãn thấy vẻ mặt Cổ Liên trong thoáng chốc đã trở nên sắc lạnh: “Ngài biết đấy, ta muốn giải ấn của Như Lai, nhưng muốn vậy thì chỉ có cách duy nhất là để nộ khí của Liên Liên tự giải phong ấn. Thế nhưng Liên Liên trước giờ vô dục vô cầu, chứ đừng nói tới nộ khí…”.
“Cho nên ngươi mới thông đồng với Nhẫm Nhiễm lẻn vào Dao Hoa cung giết chết Nhạc Mai Song, tiếp đó dùng Mê hoặc nhãn khống chế thần trí cô ta, để trước khi chết cô ta vu cáo cho ta là hung thủ”, Cổ Liên cười nhạt, ngữ khí lạnh băng suy luận mọi chuyện.
“Phân tích rất tốt, chính vì phải chịu khổ suốt bảy kiếp, nên cô mới giải được tầng phong ấn thứ nhất vào kiếp thứ tám, tầng thứ hai ta đã giải giúp cô tám năm trước. Ba tầng còn lại, ta có thể giải ngay mà chẳng phí chút sức nào, nhưng cô yên tâm, hôm nay ta sẽ không động thủ. Cô cứ ở đây chơi thoải mái vài ngày với Hạo Đan, đợi Thanh Lệ phục thù xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Được rồi, tạm biệt!” Ánh sáng bạc thoắt cái lóe lên, người đàn ông nhanh chóng biến mất.
“Đợi đã!” Hạo Đan giật mình định đuổi theo nhưng bị Cổ Liên túm tay áo giữ lại.
“Cung chủ, hắn nói thật không? Các ngài đã biết mục đích thật sự của hắn từ lâu rồi phải không?”
“Đúng, tám năm trước lúc hắn giải được tầng phong ấn thứ hai, Phật Tổ vì sự an toàn của cô mà bất đắc dĩ tăng thêm một hàng rào bảo vệ.” Khẽ thở dài, Hạo Đan kể lại với Cổ Liên về sự việc xảy ra năm đó.
“Nói như vậy chắc Như Lai đã biết người đó bắt đầu hành động xung quanh Cốc Liên, nên mới phái ngài xuống trần coi chừng tiểu tiên.”
“Đúng.”
“Được! Một vài việc đã chẳng có cách nào thay đổi, vậy tiểu tiên nhất định phải biết sự thật hồi đó!” Một chưởng tàn bạo đánh tan hàng rào bao quanh cây cầu trúc, đôi mắt Cổ Liên ngùn ngụt nộ khí…