Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 1 – Chương 11




Hàn Cốc Liên rất yêu thích ban đêm, bởi buổi khuya là thời khắc giải phóng tất cả tội ác. Vào thời điểm này, dưới sự chở che của bóng tối, những xấu xa, dục vọng của nhân gian sẽ ra sức tung hoành, như sương mù tràn ngập khắp không gian.

Nhạc Mai Đình ngủ say trên giường, khóe mắt còn vương những giọt lệ chưa khô. Vào lúc đó, ngoài cửa sổ một cơn gió lạnh bỗng thổi tung rèm cửa vốn khép kín.

“Mẹ… Mẹ… Mau đến cứu con… Con đau quá, đau quá…” Bên ngoài vọng vào những tiếng than khóc rền rĩ không ngớt nghe lạnh sống lưng, khiến Nhạc Mai Đình thức giấc.

“Tiểu Lộ, là con phải không?” Nhạc Mai Đình vội quay người bước xuống giường, chạy đến bên cửa sổ: “Tiểu Lộ, con ở đâu?”.

Nghiêng đầu ngó ra ngoài, bên ngoài tối om chẳng thấy thứ gì. Cảm giác kỳ quái, Nhạc Mai Đình đóng cửa sổ lại. Đúng lúc đó, một đôi tay lạnh lẽo từ phía sau đột nhiên thò ra, chộp ngay vào cổ bà.

“Á…” Kinh hoàng trợn tròn mắt, Nhạc Mai Đình cố gắng chống cự: “Tiểu Lộ…”.

“Mẹ, con hận lắm! Con phải giết bọn chúng!” Đôi tay lạnh lẽo phía sau càng siết càng chặt: “Cho nên con cần sức mạnh, mẹ, mẹ thương con nhất, vậy cho con mạng của mẹ đi!”.

“Tiểu… Lộ…” Trước mắt Nhạc Mai Đình lấp lóa những mảng đen, có vẻ như sắp nghẹt thở mà chết rồi.

“Ngươi thật chẳng có tiền đồ.” Giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lên, rồi “két két” mấy tiếng, một cơn gió lạnh buốt thổi bật cửa phòng, từ ngoài cửa một cô bé trông rất đáng yêu bước vào. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài dễ thương ấy, ánh mắt nó lại lạnh lẽo khiến người ta khó mà tin nổi vào mắt mình. Trong chớp mắt, khoảng không gian phía sau lưng cô bé lại xuất hiện thêm một cô bé khác, cô bé này chỉ khác cô bé trước ở mái tóc tỏa rạng ánh xanh nhạt như màu biển.

“Hàn Cốc Liên?” Hồn ma của Âu Dương Nghi Lộ thất kinh, lực bàn tay lỏng ra rất nhiều: “Hóa ra cô quả thật không phải người phàm”.

“Không tệ”, Hàn Cốc Liên liếc sang Nhạc Mai Đình lúc này đã ngất đi: “Ngươi quả thật ngu ngốc, nếu bây giờ ngươi phạm tội sát nhân, về địa phủ tội sẽ nặng thêm một tầng, huống hồ bà ấy là mẹ ngươi, nên sẽ nặng thêm thành hai tầng cũng nên”.

“Ta chẳng quan tâm!” Mái tóc rối bời của Âu Dương Nghi Lộ bay phất phơ, gương mặt thịt và máu lẫn lộn như méo hẳn đi, những tia sắc lạnh phát ra từ đáy hai hốc mắt rỗng không tối om om: “Ta không thể bỏ qua cho Hàn Ấu Kỳ và Nhạc Mai Song, ta phải tự tay giết chúng!”.

“Tỷ tỷ, xem ra cô ta đã biến thành ác quỷ rồi.” Lam Úy nhăn mặt.

“Không sai, chỉ có ác quỷ mới cố sống cố chết với ước nguyện cuối cùng của mình lúc sinh thời.” Khóe miệng Hàn Cốc Liên cong lên một nụ cười lạnh lùng, khinh bỉ nhìn Âu Dương Nghi Lộ giờ đã biến thành ác quỷ: “Ngươi bị lâm vào tình cảnh hôm nay, hoàn toàn do ngươi tự làm tự chịu, nếu ngươi không tự mình sa đọa thì đâu trở thành vật chủ cho Dụ Dâm ký sinh, càng không thể dưới sự điều khiển của Dụ Dâm mà quyến rũ Hàn Ấu Kỳ, thành chết bất minh, ngươi nói xem có phải không!”.

“Đôi cẩu nam nữ đó không thể có kết cục tốt đẹp đâu! Ta phải giết chúng!” Âu Dương Nghi Lộ thét lớn, toàn thân nộ khí xung thiên.

“Úy Úy, sử dụng Cửu âm thiên kinh khiến cô ta dịu lại đi!” Hàn Cốc Liên quay sang Lam Úy.

“Vâng, tỷ tỷ!” Lam Úy lẩm nhẩm niệm chú, hai bàn tay vờn múa một ngọn lửa màu xanh lam, rồi ném thẳng về phía Âu Dương Nghi Lộ.

“Bang” một tiếng, những tia lửa tóe ra bốn phía, một chiếc bàn bị vỡ ra làm đôi, Âu Dương Nghi Lộ đứng sau chiếc bàn cười độc ác, tiện tay vẫy một cái khiến chiếc bàn trang điểm bay vèo về phía Hàn Cốc Liên.

“Dừng!” Hàn Cốc Liên hét lớn, đôi mắt tóe lửa, chiếc bàn trang điểm kia khựng lại giữa không trung. Cốc Liên một tay bắt quyết, chỉ xuống nền đất: “Lửa địa ngục, nổi lên!”.

“Á…” Trong phút chốc, Âu Dương Nghi Lộ bị ngọn lửa địa ngục vây kín, thét lên những tiếng chói tai.

“Tỷ tỷ, lửa địa ngục thiêu thân, cô ta sẽ bị thiêu thành tro bụi mất.” Lam Úy bay tới: “Đến lúc đó Diêm Vương tìm tới, chúng ta sẽ khó xử đó!”.

“Ha ha…” Một tràng cười sảng khoái vang lên, ngọn lửa địa ngục vây quanh Âu Dương Nghi Lộ ngay lập tức suy yếu: “Không hổ là Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu, tuy sinh ra nơi phàm trần, nhưng đối với những việc cõi âm vẫn hiểu biết nằm lòng! Xem ra Lam Liên tiên nữ không đến nỗi hoài công phí sức với ngươi”.

“Thiên sư Chung Quỳ[4]?” Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Cốc Liên nhìn vị tiên nam diện mạo tuấn tú vừa giáng trần, tia cười xảo quyệt nhếch trên khóe môi: “Thế gian vẫn bảo Thiên sư Chung Quỳ mặt mũi gớm ghiếc lắm, đến loài quỷ quái nhìn thấy cũng phải sợ, nhưng ai ngờ Thiên sư thật sự lại là một mỹ nam hiếm có”.

[4] Thiên sư Chung Quỳ: Trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Chung Quỳ là vị thần diệt yêu trừ ma. Theo sử sách, dưới thời Đường Minh Hoàng, có một người tên Chung Quỳ, tướng mạo cực kỳ xấu xí nhưng lại rất thông minh, am hiểu mọi thứ. Khi Chung Quỳ lên kinh ứng thi, ông được chủ khảo xem là kỳ tài. Điều đó khiến nhiều kẻ ghen ghét hãm hại ông chết oan ức. Oan khiên ấy động đến đất trời nên Ngọc Hoàng đã đứng ra phong cho Chung Quỳ làm vị thần trừ gian diệt yêu. Từ đó trần gian xuất hiện vị Phục ma đại tướng quân. Ông có thể xử chuyện âm phủ và cũng có khả năng can thiệp chuyện dương gian. Chung Quỳ có trách nhiệm diệt trừ yêu ma hại người đồng thời giải oan cho những oan hồn chưa thể siêu thoát và  trừng trị kẻ gian ác.

“Lam Liên tiên nữ, đã lâu không gặp, cô vẫn như xưa, thích chà đạp lên nỗi đau của người khác, haizzz…” Chung Quỳ thở dài.

“Ồ? Sao ta không biết nhỉ, hóa ra người đẹp cũng có nỗi khổ?” Hàn Cốc Liên cười xảo trá.

“Được rồi, được rồi, ta đầu hàng!” Chung Quỳ giơ hai tay lên: “Ta thừa nhận lần này ở địa phủ là sơ suất của ta, cho nên mới để linh hồn Âu Dương Nghi Lộ từ dưới đó bỏ trốn lên đây, cô chỉ cần nói dứt khoát mình muốn thế nào thôi!”.

“Ta chả muốn thế nào cả, ngài cũng biết ta hiện tại chỉ là người phàm.” Hàn Cốc Liên hất tóc: “Nhưng ta có mấy chuyện muốn hỏi ngài đây!”.

“Được! Chỉ cần không phải tiết lộ thiên cơ thì ta đều có thể nói với cô.” Chung Quỳ phẩy tay, bọn đầu trâu mặt ngựa lập tức xuất hiện áp giải linh hồn Âu Dương Nghi Lộ đi.

“Được! Ta hỏi ngài, bốn năm trước khi ta tạo ra Liên hoa yêu cốt, người trên Thiên giới chắc phải biết, sao họ không ngăn cản?”

“Ta chỉ có thể nói với cô, lần đó Phật Tổ đích thân có cuộc gặp gỡ bí mật với Ngọc Hoàng, nội dung không ai biết, sau đó Ngọc Hoàng không có ý kiến gì với việc của cô nữa!” Chung Quỳ nhìn Hàn Cốc Liên: “Chỉ có điều, ta khuyên cô một câu, tốt hơn hết không nên can dự vào việc trần gian, ví như chuyện Đào Hoa tiên nữ chẳng hạn. Tuy việc giấu trời đổi ngày, cô làm rất thành công, nhưng cô không thể trốn nổi pháp nhãn của Ngọc Hoàng và Phật Tổ đâu”.

“Ta biết, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Hàn Cốc Liên cười lạnh nhạt, Ngọc Hoàng và Phật Tổ à, ai biết bọn họ âm mưu gì sau lưng người khác: “Còn một vấn đề nữa, Thiên giới định thế nào với con Dụ Dâm thượng cổ này? Vì sao chỉ khoanh tay đứng nhìn?”.

“Cô cũng biết đấy, nội đan của Thượng cổ Dụ Dâm là bảo vật tăng cường pháp lực trên Thiên giới, bao nhiêu vị tiên vì nó mà lao tâm khổ tứ, cho nên Ngọc Hoàng một nghìn năm trước đã nghiêm cấm việc tàn sát Dụ Dâm rồi.”

“Nói như vậy, Ngọc Hoàng đang tạo cơ hội cho ta?”

“Ai mà biết được! Thôi, ta phải đi đây.” Chung Quỳ quay người, vẫy tay: “Thời gian có hạn, Lam Liên tiên nữ, đừng quên ở trần gian này cô chỉ còn bốn năm dương thọ”.

“Ta biết!” Ánh mắt sắc lạnh của Hàn Cốc Liên nhìn theo bóng của Chung Quỳ dần biến mất.

“Tỷ tỷ…” Lam Úy khẽ gọi Cốc Liên.

“Úy Úy, ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi!” Ánh sáng xanh nháng lên, mọi thứ vụt trở về yên tĩnh.

Trong căn phòng gọn gàng, Nhạc Mai Đình nằm ngủ yên lành trên giường như thể chưa xảy ra bất kỳ việc gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.