Kì Tài Giáo Chủ

Chương 79: Di Tích Địa Cung




Sau khi Bạch Vô Kỵ tới nơi, toàn bộ Lữ Dương Sơn càng thêm náo nhiệt.

Sở Hưu lại không mấy để tâm, càng nhiều người càng tốt, càng nhiều người y mới càng dễ thủ thắng trong cục diện hỗn loạn đó.

Nếu nơi này từ đầu đến cuối đều chỉ là một nhà độc đại, cho dù Sở Hưu có biết tin về bảo vật trong đó cũng chẳng tranh nổi.

Ba ngày sau, khe hở trên Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, cuối cùng một luồng hào quang màu xanh lục trực tiếp dâng lên, tiếp đó Lữ Dương Sơn ầm ầm rung động, khe hở hoàn toàn vỡ ra tạo thành một thông đạo khổng lồ đủ cho ba người đi vào, một dãy thang đá xuất hiện trước mắt mọi người.

Thấy cảnh này sắc mặt mọi người đều biến đổi, tiếp đó ai nấy vui mừng như điên!

Thang đá nghĩa là gì? Nghĩa là dưới Lữ Dương Sơn này chôn giấu một tòa địa cung, là một di tích, có càng nhiều trọng bảo! Không phải một món hai món mà là một đống!

Đặc biệt là đám võ giả tán tu phía sau, nếu nơi này chỉ có một hai vài món trọng bảo, tỷ lệ họ nhận được cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng giờ là cả một di tích, vậy đại biểu cho họ sẽ không phải về tay không, những cảnh giới đại phái như Nhiếp Đông Lưu ăn thịt, bọn họ vẫn có thể ăn canh.

Ngay khi thang đá xuất hiện, đám người gần khe hở nhất dẫn đầu lao vọt vào.

Sở Hưu không xông lên trước nhất mà đi theo phía sau đám người Nhiếp Đông Lưu, không hề vội vã.

Lực lượng trận pháp đã hoàn toàn tiêu tán nhưng không có nghĩa bên dưới an toàn, có người mở đường cho bọn họ là tốt nhất.

Đám người đi dọc theo thang đá xuống dưới, thang đá này không ngờ lại nối thẳng xuống lòng đất Lữ Dương Sơn. Chẳng trách lúc trước mọi người đào bới xung quanh bao lâu cũng không thấy gì, thậm chí đã nhiều năm như vậy vẫn không một ai phát hiện ra di tích này.

Di tích chôn sâu như vậy, ngoại trừ san bằng cả Lữ Dương Sơn này thành bình địa, còn không chắc chắn phát hiện ra nổi.

Sau khi tới trong lòng đất, một cánh cửa lớn bằng đồng xanh xuất hiện trước mắt mọi người, bên trên còn lập lòe ánh sáng của trận pháp, có điều lúc này đã cực kỳ yếu ớt.

Đám người Nhạc Lư Xuyên liếc mắt nhìn nhau, đều phái vài thủ hạ võ giả Tiên Thiên có sức mạnh khá lớn xuất thủ, muốn mở cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra. Nhưng mấy võ giả Tiên Thiên hợp lực chỉ khiến cánh cửa lớn đó hơi lắc lư một chút, chuyện này khiến đám người đều biến sắc.

Mắt thấy di tích đã ngay trước mặt, kết quả lại chẳng vào được, vậy thì vui rồi.

Bạch Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: “Một lũ rác rưởi! Lão tam, lên giúp bọn họ.”

Dứt lời, một thủ hạ cơ bắp lực lưỡng cao chừng một trượng bước ra, thô lỗ đẩy đám võ giả khác sang một bên, trực tiếp cởi bỏ áo da sói trên người, vận hành chân khí toàn thân. Chỉ thấy hắn quát lên một tiếng chói tai, khí huyết cơ bắp toàn thân căng lên, thân hình như phồng to thêm một phần, quanh người chằng chịt gân xanh, trông như quái vật.

Sở Hưu nói với Lã Phụng Tiên bên cạnh: “Lã huynh, lực lượng ngươi có thắng được tên này không?”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Người này cũng là trời sinh thần lực, hơn nữa sau này hắn còn tu luyện một môn công pháp chuyên rèn luyện thân thể, tăng cường thêm sức mạnh, cho nên chỉ luận lực lượng ta không thắng nổi.

Có điều người này quá mức thiên lệch, chỉ rèn luyện lực lượng và thân thể, không để ý tới các phương diện khác. Người như vậy đặt tới chiến trường sẽ là mãnh tướng, nhưng nếu ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.”

Sở Hưu khẽ gật đầu, đừng nhìn bình thường Lã Phụng Tiên xuất thủ đều cực kỳ bá đạo, đó là bởi lực lượng đối thủ không bằng hắn, cho nên hắn mới chọn cách đơn giản nhất là lấy lực ép người. Nếu thật sự chiến đấu, Phương Thiên Họa Kích của Lã Phụng Tiên là một dạng cân bằng hoàn hảo.

Lúc này võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vận hết sức lực, cánh cửa lớn mà vài võ giả đều không đẩy nổi lại bị một mình hắn đẩy ra. Có điều ngay lúc cửa lớn được đẩy ra, một làn sương mù màu đen tỏa ra, làn sương đó mang tính ăn mòn cực mạnh, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không tránh kịp, bị làn sương trực tiếp bao phủ. Đám người chỉ nghe hắn gào rú thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau.

Đến lúc đám người xác định làn sương đã tiêu tan, không làm mình bị thương được, mới phát hiện tên võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết, máu thịt toàn thân khô héo, vốn là người cơ bắp cao chừng hơn trượng, lúc này đã hoàn toàn hóa thành thây khô!

Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Là thi khí! Thi khí tích lũy vạn năm! Thi khí vốn không lợi hại đến mức này nhưng tích lũy dưới lòng đất cả vạn năm khiến cho trong thi khí ẩn chứa tử khí cực hạn, cơ hồ dính vào là chết.

Có điều giờ cửa lớn đã mở, không khí sinh cơ bên ngoài đã tràn vào, hẳn không vấn đề gì. Có điều mọi người cũng phải cẩn thận, trong này đã có thi khí chứng tỏ có người chết trong đó, hơn nữa số lượng còn không ít!”

Mấy võ giả đẩy cửa lúc trước nghe vậy âm thầm sợ hãi.

Nếu không phải võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này cậy mạnh, vừa rồi người chết sẽ là bọn họ!

Chỉ có gương mặt Bạch Vô Kỵ không mấy dễ coi, vừa ra tay chưa thắng được gì bên hắn đã chết mất một võ giả, đây không phải điềm tốt lành gì.

Đám người đi dọc theo cánh cửa vào trong di tích, bên trong tối thui không thấy được năm ngón, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi vào từ ngoài cửa. Có điều với những võ giả Tiên Thiên cảnh và Ngưng Huyết cảnh tại đây đều không phải chuyện gì ghê gớm.

Đạt tới cấp bậc của họ, khí huyết cường đại, ngũ giác cũng theo đó phát triển thêm nhiều, nhìn trong bóng tối tuy kém hơn một chút so với ban ngày, nhưng vẫn thấy rõ được.

Sau khi mọi người bước vào trong di tích, ai nấy hít một hơi lạnh, không phải vì phát hiện bảo vật mà vì xung quanh quá nhiều thi thể!

Bộ dáng di tích như một tòa địa cung trang hoàng lộng lẫy, nhưng lúc trên từng cây cột đá đều được quấn quanh bằng xích sắt, khóa chặt từng cỗ thây khô, không thấy rõ vết thương nhưng có vết tích giãy dụa rất rõ ràng, những người này bị trói ở đây đến khi chết đói!

Mọi người xung quanh sắc mặt trầm xuống, nơi này hẳn là di tích của tông môn ma đạo.

Di tích tông môn ma đạo được công nhận không bằng tông môn Chính đạo, bởi vì những tông môn ma đạo đều hành xử quá tàn nhẫn, bố trí rất nhiều thủ đoạn hung ác trong di tích. Đồng thời phần lớn công pháp ma đạo đều hết sức cực đoan, không quá thích hợp cho võ giả chính đạo tu hành.

Có điều cũng không sao, nhận được mấy món chí bảo ma đạo thì bán đi, tin chắc rằng sẽ có không ít tông môn ma đạo cảm thấy hứng thú, hơn nữa giá trị còn không thấp.

Sở Hưu đi theo sau lưng đám người Nhiếp Đông Lưu, đánh giá xung quanh.

Những người khác cho rằng nơi này là di tích tông môn ma đạo, nhưng Sở Hưu lại biết, bọn họ đoán sai, hay nói chính xác hơn là đoán sai một nửa.

Nơi này thật ra là chỗ ở của một vị kiêu hùng ma đạo thời thượng cổ, Tuyệt Thiên Ma Tôn.

Vị Ma Tôn thượng cổ này thực lực vô cùng cường đại, thực lực vượt qua cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng, có điều là kẻ hiếu sát quái gở, rõ ràng có thực lực thành lập tông môn nhưng lại luôn lẻ loi một mình.

Những thi thể trong tòa cung điện này không phải đệ tử của hắn mà chỉ là người hầu thôi, lúc hắn chết bị hắn chôn cùng.

Sở Hưu ra hiệu cho Lã Phụng Tiên, để lát nữa hắn ra tay cùng lúc với mình.

Đến nơi này có thể coi như an toàn, địa cung này là chỗ ở của Tuyệt Thiên Ma Tôn, đương nhiên hắn sẽ không xếp đặt nhiều cạm bẫy trong chỗ ở của mình.

Có điều nơi này được hắn bố trí trận pháp, kẻ thực lực thấp nếu tùy tiện xâm nhập chắc chắn sẽ kinh động tới trận pháp, bị trận pháp giết chết.

Nhưng giờ đã vạn năm trôi qua, trận pháp cũng tiêu tán triệt để, cho nên không cần lo lắng.

Phía cuối địa cung là một tòa đại điện trang hoàng cực kỳ hoa lệ, trên cùng là một vương tọa bằng đồng xanh, một bộ xương khô mặc áo choàng đen lẳng lặng ngồi trên đó.

Không biết áo choàng đen kia làm từ vật liệu gì, đã cả vạn năm trôi qua mà không mục nát, có điều bộ xương khô kia đã tiêu hủy hết máu thịt, chỉ còn lại bộ xương đen nhánh như hắc tinh, cho dù qua vạn năm cũng không thấy chút mục nát nào.

Còn phía trước bộ xương khô lại bày chỉnh tề hơn mười hộp báu, trong đó hộp báu chính giữa dường như được chế bằng loại kim thiết kỳ dị nào đó, tỏa ra kim quang chói mắt, rõ ràng không phải vật phàm.

Nhân lúc mọi người xung quanh còn chưa kịp tỉnh táo lại, Sở Hưu trực tiếp xuât thủ, nhắm thẳng tới chỗ hộp báu, mục tiêu của hắn chính là hộp báu màu kim ở chính giữa!

Theo Sở Hưu xuất thủ, Lã Phụng Tiên cũng theo sát phía sau, điều này khiến Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ đâu thể dung tha cho hai võ giả tán tu cướp được thứ đứng đầu?

Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy hộp báu không gian trong ngực, rút một thanh ngân thương từ trong hộp báu ra.

Thanh ngân thương này quá khổng lồ, mang theo không tiện cho nên phần lớn thời gian được Bạch Vô Kỵ cất trong hộp báu không gian.

Hộp báu không gian mặc dù trân quý nhưng với thân phận của Bạch Vô Kỵ vật này cũng chỉ xem như đồ thường mà thôi.

Mũi thương của Bạch Vô Kỵ không biết chế từ kim loại gì, không ngờ lại tỏa ra huyết mang đỏ rực tĩnh mịch, một thương nơi tay, hắn trực tiếp đánh thẳng về phía Lã Phụng Tiên.

Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng xuất thủ, thân hình hắn như làn gió phát sau mà đến trước, giữa hai tay như có luồng gió xoáy lưu chuyển, chưởng lực cường đại đánh về phía Sở Hưu, còn như ẩn hàm tiếng xé gió!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.