Không Hẹn Ước

Chương 25: Đền bù hụt




Rõ ràng ban nãy Quỳnh còn rất giận, rất điên, vậy nhưng khi thấy chị lại bỗng dưng quên sạch cơn giận.

"Em mới thấy được mấy thứ dơ bẩn."

Chị ấy đi lại gần sofa cô ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi hạ người nằm bên cạnh cô, bàn tay chị lần mò tìm bàn tay cô, ép buộc cô phải vòng tay sang ôm chị. Hai người nằm cạnh nhau hệt như việc này quen thuộc như hơi thở, ngay cả vòng tay siết chặt nhau cũng không thấy ngượng nghịu chút nào.

"Nếu là ma... chị không biết giải quyết sao. Còn nếu là người thì mặc kệ họ, mình đừng để tâm là được."

Làm sao không để tâm? Người kia là chồng chị, mà tối nay hắn cũng nuôi mộng có được chị, làm sao không để tâm cho được? Đám người dơ bẩn ấy chỉ biết tìиɦ ɖu͙ƈ, hết người phụ nữ này rồi đến người phụ nữ khác, Quỳnh chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy dơ vô cùng.

"Kha này, tối nay chị đừng ngủ chung giường với chồng, được không?"

Cô hơi siết người phụ nữ của mình trong vòng tay, nụ hôn nho nhỏ đặt ở sau ót chị ấy, nhẹ nhàng như đang dỗ dành.

"Nếu đây là chuyện mà Quỳnh lo lắng thì em yên tâm, chị và chồng đã ly thân trước đó rồi."

Không ai nói chuyện gì nữa vì cả hai đều biết đối phương đang suy nghĩ gì và lo lắng gì, Kha quay người lại nằm đối mặt với Quỳnh, để Quỳnh được tùy ý hôn đôi môi mỏng manh của mình. Mà Quỳnh cũng không hề khách sáo, từ đầu đã là chủ nhân của nụ hôn và giữ vững phong độ đó cho đến tận cùng.

Cô vuốt những sợi tóc rơi loạn bên má chị ấy qua một bên, để lộ ra gò má trắng nõn đang vì tình mà ửng hồng nhàn nhạt. Khi cô buông nụ hôn ấy ra, cô cảm thấy chị có chút không hài lòng, giống như đang rất tủi thân vì không được hôn tiếp. Nụ hôn của Quỳnh trượt xuống cần cổ thon dài của chị, nếu cô nói chị quyến rũ từ đầu đến chân, ắt hẳn mọi người sẽ nói rằng cô nói dối. Nhưng sự thật là từng thứ từng thứ một trên người chị ấy đều rất gợi cảm, ngay gương mặt mà công chúng không xem là khuôn mẫu lại hài hòa vô cùng.

Công chúng thích một gương mặt V line hoặc chí ít là gương mặt hình quả trứng, thích đôi mắt to tròn, một cặp môi đầy đặn, mũi cao vun vút. Nhưng chị không giống như thế, mặt chị ấy nhỏ nhắn, đôi mắt bồ câu vừa phải với gương mặt, sống mũi cao, chị không hề sửa mũi nên cánh mũi cũng y hệt những người bình thường, rất vừa vặn, đôi môi chị mỏng, không dày. Bạn của Quỳnh từng nói đàn bà có hai môi đều mỏng như thế thường bạc tình, ngay cả bạn bè trong giới cũng bảo vậy, nhưng Quỳnh đã nghĩ nếu gương mặt nhỏ nhắn này của chị có một chiếc môi dày thì đúng là trừng phạt của Thượng Đế. Môi mỏng thật sự như sinh ra dành tặng cho gương mặt này, rất đẹp, rất nghệ thuật.

Cô cũng chẳng tin chị bạc tình bạc nghĩa, mặc dù cô nhìn người không biết thế nào nhưng cô tin tưởng như vậy.

Trong sự im lặng của căn phòng, Quỳnh nghe được tiếng thở nhè nhẹ của chị, có vẻ như giờ phút này chị đã sẵn sàng để "bù" cho cô. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng Quỳnh đoán là như vậy.

"Hôm nay Kha bù cho em hả?"

Trong lời nói còn mang theo tiếng cười của kẻ tiểu nhân, Quỳnh y hệt như cường đạo đang muốn ức hiếp gái nhà lành, nhìn người phụ nữ đang mê man vì tình kia mà càng thêm nóng nảy trong dạ.

"Hôm nay chị không thích bù."

Chị Kha lật người, mái tóc dài của chị phả xuống bên mặt cô, từng lọn cong dài xinh đẹp. Cô mê mẩn vuốt ve chúng, hô hấp như muốn dừng lại, cô không bao giờ tin rằng có một ngày người nằm trên mình lại là chị Kha, người có tiếng tăm trong giới giải trí này, cũng không tin được rằng hai người còn yêu nhau.

Chị thấy cô sờ, sợ vướng víu nên đem tóc ném ra sau vai rồi cúi người xuống hôn lên cổ cô, Quỳnh ngưng thở, chuẩn bị diễn cảnh kẻ chết. Cô chết mất thôi, cảm nhận được đôi môi của chị đang hôn lên cổ cô, di chuyển ngang dọc hệt như chị đang làm chủ cơ thể cô, cô cảm giác mình nên mua hòm là vừa.
Ngày mai nhất định Quỳnh sẽ lên báo vì đang làʍ ŧìиɦ mà ngưng thở chết.

"Chị thích mùi hương của em..."

Trong lời nói của Kha còn mang theo dục tính, khác hẳn với giọng nói líu lo của chị thường ngày, Quỳnh nghĩ rằng bao nhiêu năm kĩ càng trinh tiết, hôm nay nàng phải mất thôi. Nàng không chịu nổi cám dỗ nữa rồi.

"Thích cả nụ cười của em..."

Kha hôn nhẹ lên môi cô, lần đầu tiên hai người chạm lưỡi nhưng không quá khó khăn, chị ấy rất dịu dàng hôn cô, làm cho cô thư thả hơn rất nhiều.

Từng cúc từng cúc áo trên người Quỳnh bị Kha cởi ra, da thịt trắng ngần lộ ra giữa không khí, chị ấy cười, nụ cười rất mỹ miều, cô càng muốn dâng hiến thân mình cho chị. Khi chị cúi xuống hôn lên vùng ngực tròn đầy của cô, cô thề là mình nín thở đến nơi, cô nghĩ mình chịu hết nổi thứ cám dỗ ma quỷ này rồi, chị như làm cô phát điên lên, không tài nào chịu được.
Đang lúc say tình thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, đúng là chị Kha cẩn thận, ban nãy Quỳnh còn quên khóa cửa, lúc chị ấy vào chị ấy đã chốt khóa trong. Chị hôn nhẹ lên má cô, giúp cô gài lại cúc áo rồi mới tự mình chải lại tóc. Xác định đã ổn rồi chị mới ra ngoài mở cửa.

Nhưng người đến phòng Quỳnh không phải ai xa lạ mà là chị San, Kha trộm thở phào một hơi, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

San đẩy cửa đi vào trong phòng, thấy Quỳnh ngồi ngây ngốc trên sofa đại khái cũng biết ban nãy hai người làm gì, San cốc đầu Quỳnh một cái rồi mắng Kha.

"Hồi nãy mình đi dạo thấy mấy đứa nhỏ đi vòng quanh khu nhà, mình có hỏi thì bọn nhỏ nói chồng cậu cho tiền đi kiếm, hay chưa, ở đây chơi trò lén lút. Hên là mình đoán đúng."

"Ai chứ cô San có bao giờ bỏ rơi mình đâu." Kha nở một nụ cười giả lả, San không tin tưởng nụ cười đó nên mới hừ một tiếng, lèm bèm trong miệng mắng, "Bây giờ thì ra khỏi phòng đi, mặc dù là ba người nhưng chồng cậu hay nghi lắm."
"Ừm."

Kha và San ra khỏi phòng cùng nhau, bỏ Quỳnh ở lại, trước khi đi Kha còn hôn nhẹ lên mái tóc Quỳnh, chỗ ban nãy bị San cốc đầu. San thấy hết cảnh gớm ói này nên cô giả ói đến mấy bãi, thiệt là bà chị già yêu vô rồi bỗng hóa ra trẻ trâu, không thể tin được.

Hai người cùng nhau đi dạo ngoài bãi biển, vì Kha biết bọn nhỏ chỉ được phép đi kiếm vòng quanh khu bungalow, không được phép đi lại gần bãi biển vào buổi tối. Vừa đi vừa cảm nhận những cơn gió man mác, bãi biển về đêm như sâu thẳm đến vô tận, làm cho người ta vừa si mê vừa sợ hãi, Kha hít một hơi thật sâu để không khí tràn vào lồng ngực, xoa dịu đi những ngọt ngào ban nãy.

"Không ngờ cậu khi yêu lại ngọt ngào như vậy đó."

Kha nghe vậy cũng trộm cười: "Mình cũng không ngờ mình lại yêu."

Trong lòng San bỗng nhiên lại cảm thấy buồn bã, hai người vốn chung một số phận, cùng nhau cam chịu cảnh chồng con lăng nhăng bừa bãi. Vậy mà có một ngày Kha vươn mình giải thoát, cuối cùng cũng thoát ra cuộc hôn nhân hiểm độc đó.
"Ước gì mình cũng có thể ngừng yêu Trọng..."

San ước gì mình cũng được như Kha, thôi yêu kẻ không yêu mình và sống một cuộc đời khác.

Nhưng ước mơ... suy cho cùng cũng chỉ là mơ ước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.