Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 30: Cây nếu có tình, sẽ không xanh tươi như vậy




Hoàng Đức Quyền nhìn thấy Đinh Phu nhân cứ như vậy mà bỏ mạng, lập tức ngẩn
người tê dại ngồi trên mặt đất, sau đó liền đau đớn tan nát cõi lòng kêu lên: “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!”. Nếu như không phải mấy binh sĩ cố
sức đè hắn lại, chỉ sợ hắn đã bò đến bên cạnh Đinh Phu nhân gào khóc.
Hắn đột nhiên ngừng khóc, quay về phía ta quyết tuyệt nói: “Ta dù có
biến thành ác quỷ cũng không tha cho ngươi”. Mắt thấy hắn đã muốn mở
miệng cắn lưỡi tự sát. Trong lòng ta thầm kêu không tốt: “Đông Dịch,
ngăn hắn lại!”, ta bật thốt lên.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, Tôn Tham tướng sải bước tiến lên, giơ tay ngăn cản, nắm chặt lấy cằm hắn, cằm của hắn liền lập tức cứng đờ, giữ nguyên tư thế trông rất buồn cười. Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, tàn bạo trừng
mắt nhìn ta, nếu như ánh mắt có thể giết người, ta hiện tại đã vạn tiễn
xuyên tâm. “Giải hắn đi, trông giữ cẩn thận. Bổn cung muốn hắn còn sống
sót để tra khảo, thuận tiện mở mang khiến thức một chút, bộ Hình có biện pháp gì khiến người ta mở miệng”, ta giao phó, “Liêu cô cô, ngươi ghi
lại tất cả những gì Đinh cô nương vừa tố giác, viết xong, để Đinh cô
nương xác nhận lại”. Ta thầm thở phào một tiếng, xem ra cũng có không ít người nguyện chết vì Đinh Phu nhân, ta không thể không cẩn thận đề
phòng. Qua thời gian nửa nén hương, Liêu cô cô đã viết xong, đưa tới
trước mặt Đinh Tử Nghi. Đinh Tử Nghi trước sau đọc qua mấy lần, giơ tay
nắm chặt lấy cây bút Liêu cô cô đưa tới, mực nước tụ lại trên đầu ngọn
bút, đã sắp nhỏ xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn ta đứng cách đó không xa, do
dự một lát, vẫn trịnh trọng viết tên mình vào.

Liêu cô cô cẩn thận từng li từng tí nhấc bản cung khai lên, nhẹ nhàng thổi
khô nét mực, sau đó đưa tới trước mặt ta: “Nương nương, người xem qua
một chút”. Ta khe khẽ đọc một lần, gật đầu biểu thị sự hài lòng. Sau khi cẩn thận giao bản cung khai lên cho ta, Liêu cô cô nhẹ giọng hỏi:
“Nương nương, thi thể Đinh Phu nhân nên xử lí như thế nào?”. Ta liếc mắt nhìn Đinh Phu nhân nằm trên mặt đất không còn sức sống: “Liêu cô cô,
trước tiên đưa thi thể Đinh Phu nhân đi, ngày khác an táng ổn thỏa. Tuy
rằng tâm địa nàng ác độc, nhưng dù sao cũng từng cùng Hoàng thượng phu
thê ân ái, tang sự của nàng cũng nên trang trọng một chút”. Ta không
nhịn được nhìn nàng thêm lần nữa: “Giữa chúng ta tại sao nhất định phải
đi đến nước này mới chịu dừng tay?”, trong lòng ta âm thầm nghĩ.

Tuy rằng hiện tại ta lấy tư thế chiến thắng đứng ở nơi này, nhưng ai có thể hiểu được sự trống vắng trong lòng ta giờ khắc hiện tại. Tuy rằng ta có cả trăm nghìn lí do để giết nàng, tuy rằng ta hiểu rõ, hôm nay không
phải ta giết nàng, tương lai chính là nàng giết ta, nhưng dù sao một
mạng người vẫn là một mạng người, mà nàng dù sao cũng là nữ nhi của
người khác, mẫu thân của người khác, nhưng bây giờ, chỉ có thể nói là đã từng. Từ khi vào cung tới nay, mắt ta đã thấy quá nhiều máu tanh, cũng
tự tay gây nên không ít cảnh tượng đổ máu. Cuộc sống như thế này còn
phải tiếp diễn sao? Ta lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ, con
đường đi trên ngai vị Hoàng hậu này đã không có lối về, ta cũng đã đi
qua bao nhiêu khổ cực rồi?

Đinh Tử Nghi vẫn bụm miệng quỳ ở một bên thương tâm khóc lóc, không biết
nàng là đang khóc là bởi oan ức vì bị tỷ tỷ vừa rồi ra sức đánh, hay là
hiện tại nhìn thấy Đinh Phu nhân đột tử trước mặt mà lương tâm nhất thời bộc phát? Ta lạnh lùng nhìn nàng một chút, sau đó quay về phía Tôn Tham tướng: “Tôn Tham tướng, sai người bắt giữ Đinh cô nương lại, cẩn thận
điều tra rõ ràng nàng có liên quan gì tới sự kiện ám sát này hay không.
Tất cả những người ở điện Huỳnh Dương tạm thời áp giải về cung Cảnh Thu, điều tra rõ từng người. Nếu như xác nhận không tham dự vào vụ việc này, vậy thì thả đi”. Ta còn chưa dứt lời, Đinh Tử Nghi đã hoảng hốt bò tới
bên chân ta: “Nương nương, nương nương, tại sao ta cũng phải bắt giữ?”.
Trong mắt nàng ta tràn ngập sợ hãi, hai tay kéo chặt váy ta. “Không phải nói không truy cứu người không liên quan sao? Nương nương, người không
phải nói như vậy sao?”.

“Không sai, bổn cung đúng là nói như vậy. Thế nhưng ngươi là muội muội ruột
của Đinh Phu nhân, sao có thể tính là người không liên quan?”. Ta hơi
cúi người, nhẹ nhàng dùng ngón tay đặt trên cằm của nàng, đẩy gương mặt
đang cúi thấp của nàng ta lên. “Ngươi nói bổn cung nói có đúng không?”.
“Nương nương, nương nương”, nàng không thể tin được nhìn ta, “Muội muội
tốt, ta làm như vậy đều là vì người!”. Nước mắt của nàng che đi gương
mặt tươi cười, lệ quan lấp lóe thực sự khiến người ta thấy mà thương. Ta chậm rãi đứng lên, dùng chân đá văng tay của nàng: “Muội muội? Đinh cô
nương, ngươi hẳn là nhầm lẫn gì. Bổn cung chỉ có một tỷ tỷ, là Hiếu Mẫn
Hoàng hậu đã quy tiên. Tất cả đều là vì bổn cung? Chuyện nực cười! Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ nhận làm tỷ muội với một kẻ ngay cả tỷ muội thân
sinh cũng bán đứng hay sao?”. Ta chán ghét cúi đầu nhìn nàng. Vẻ mặt
nàng ta dần dần trở nên phức tạp, sau đó chuyển thành phẫn nộ không thể
kìm nén: “Tư Đồ Gia, ngươi thật độc ác! Kẻ xảo trá như ngươi, sau này sẽ phải xuống địa ngục!”, nàng điên cuồng kêu lên.

“Sau này?”, ta cười to thành tiếng: “Không cần đợi đến sau này”, tiếng cười
của ta che lấp tiếng chửi rủa cuồng loạn của nàng. Cười đến kịch liệt
như thế, thậm chí ngay cả nước mắt cũng đã trào ra. “Người đâu, còn
không mau áp giải nàng đi!”. Tôn Tham tướng cho mấy thủ hạ tiến lên kéo
Đinh Tử Nghi vẫn đang vừa khóc vừa gào xuống, nàng điên cuồng giãy giụa, tiếng chửi rủa không dứt bên tai. “Liêu cô cô, nếu như Đinh cô nương
tiếp tục ở đây chửi rủa, ngươi liền cắt lưỡi của nàng!”. Ta lạnh lùng
phần phó, tiếng kêu của nàng khiến cho đầu lưỡi của ta đột nhiên đau tới muốn nứt ra. Đinh Tử Nghi nghe thấy lời ấy, nhất thời yên tĩnh lại.
Nàng chỉ dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng trừng trừng nhìn ta, không
tiếng động mà biểu thị sự phẫn nộ của mình. Nhưng ta cũng không rảnh bận tâm: “Vậy mới tốt, một nữ tử xinh đẹp như vậy, không còn đầu lưỡi thật
là đáng tiếc!”. Ta lạnh nhạt nói ra câu này, bốn phía là một mảnh tĩnh
lặng.

Vừa dứt lời, trong lòng ta đột nhiên chấn động. Lời nói tàn nhẫn lạnh lùng
như vậy, sao lại có thể từ trong miệng ta đi ra? Tư Đồ Gia ngây thơ hồn
nhiên ngày nào giờ đã một đi không trở lại. Ngày hôm nay, cảnh tượng máu đổ của Hứa cô cô đã khiến cho ta tỉnh táo ý thức được, ở trong hoàng
cung mỗi bước đi một cạm bẫy, ngươi không thể tàn nhẫn hơn người khác,
vậy thì sẽ trở thành món ăn trên bàn người ta. Ta xoay người rời khỏi
điện Huỳnh Dương, cung cấm đêm khuya khôi phục lại sự yên tĩnh, tựa như
chuyện huyên náo vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Ta vẫy tay ra hiệu cho Tôn
Tham tướng lại gần, thấp giọng nói bên tai hắn: “Trời vừa sáng, ngươi
liền đi thỉnh Tương Dương vương Thượng Quan Tước cùng Đại Tể tướng vào
cung, nói bổn cung tối hôm qua bị người ám sát, hiện tại có chuyện quan
trọng cần thương lượng”. Tôn Tham tướng chỉ gật gật đầu thuận theo, sau
đó dựa theo quy của lùi về phía sau lưng ta một bước.

Ánh trăng bạc chiếu xuống nền gạch xanh, tỏa ra một vầng ánh sáng nhạt màu. Tiếng trống cầm canh từ xa truyền tới, qua hai canh giờ nữa, trời sẽ
sáng rồi. Nhưng là ngày mai, ngày mai, trong cuộc sống của ta đã không
còn Hứa cô cô nữa. Ta chậm rãi đi phía trước, theo sau là một đoàn hàng
trăm thị vệ, còn có mấy chục cung nữ nội thị, sự huy hoàng như vậy cùng
với tâm tình thê lương của ta giờ khắc này, lại là khác biệt một trời
một vực. Đi qua cung Cảnh Nguyên phía trước, chính là nơi ở của Hoàng
hậu – điện Chiêu Dương. Tiết trời ban đêm lạnh như nước, tối nay, không
ai ngủ được…

Một đêm trằn trọc không thể chợp mắt, từ sáng sớm ta đã rời giường. Điện
Chiêu Dương đã thu dọn sạch sẽ, nơi đặt bàn trang điểm trước kia đã thay thế bằng một cái tủ gỗ đào màu đỏ thẫm lộng lẫy. Vết máu trên đất đã
lau chùi sạch sẽ, trên mặt gạch xanh bóng thậm chí còn mơ hồ phản chiếu
bóng người đi qua. Ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào đại sảnh
chính điện, gia cụ bày biện vừa được lau chùi dưới ánh mắt trời cũng tỏa ra ánh sáng khiến người ta thư thái. Nếu không có chuyện tối hôm qua,
đây thực sự là một buổi sáng ngày đông tốt đẹp. “Nương nương, thỉnh
dùng”, Lạc Nhi bưng một chung trà sâm hoa hồng đi tới trước mặt ta.
“Vương gia Thượng Quan Tước và Đại Tể tướng đều đã ở bên ngoài điện chờ
nương nương”. Ta nhẹ nhàng xúc miệng bằng chút nước trà, sau đó nhổ vào
chiếc ống nhỏ cung nữ đưa tới bên cạnh, rồi tiếp nhận khăn lụa Lạc Nhi
đưa qua chậm rãi lau miệng. “Hai người bọn họ tới đã lâu rồi sao?”.
“Vâng, nghe nói nương nương suýt nữa bị hành thích, hai vị đại nhân sáng sớm đã tiến cung. Có điều nghe thấy nương nương còn chưa tỉnh, bọn họ
liền chờ bên ngoài điện”. Lạc Nhi bây giờ càng ngày càng thành thục, câu hỏi của ta đều trả lời đâu vào đấy. “Nương nương, có muốn trước tiên
dùng qua đồ ăn sáng hay không?”. Ta khoát tay một cái, bước về phía bên
ngoài điện, trải qua giày vò tối hôm qua, ta hiện tại không có khẩu vị,
còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta giải quyết.

Nhìn thấy ta chậm rãi tiến vào, Thượng Quan Tước cùng phụ thân đều đứng dậy
hành lễ. “Hai vị đại nhân, đều đứng lên đi”. Ta ngồi xuống vị trí trung
tâm, Lạc Nhi theo sát phía sau, đem một tấm thảm lông chồn phủ lên trên
đùi ta. “Nương nương, không có chuyện gì chứ?”. Phụ thân ân cần hỏi ta,
ánh mắt đánh giá toàn thân ta từ trên xuống dưới. “Đa tạ Đại Tể tướng
quan tâm, bổn cung phúc lớn mạng lớn, không bị thương. Thế nhưng Hứa cô
cô…”, nhắc tới Hứa cô cô, vành mắt ta không khỏi đỏ lên: “Hứa cô cô vì
cứu bổn cung, đã bị thích khách giết chết”. Ta tận lực khắc chế chính
mình, không cho nước mắt tràn mi.

Thượng Quan Tước ngẩn ra, sau đó mới khẽ thở dài: “Hứa cô cô vì cứu nương
nương mà chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Nương nương không nên quá
thương tâm, thân thể người là quan trọng”, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm
râu dài, hơi lắc lắc đầu. “Nương nương, đã tra ra là ai làm hay chưa?”,
phụ thân lo lắng dò hỏi. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Nhi, Lạc Nhi
tiến đến giao bản khai cung khai của Đinh Tử Nghi cho phụ thân, phụ thân nhanh chóng nhìn qua một lần, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thực sự là
coi thường vương pháp, gan to bằng trời!”, sau đó tức giận ném bản cung
khai cho Thượng Quan Tước.

Thượng Quan Tước tiếp nhận đọc lướt qua, sau đó sững người ngẩng đầu nhìn ta
một chút, rồi quay đầu lại nhìn về phía phụ thân: “Chuyện này… chuyện
này…”, hai người nhìn nhau nửa ngày, Thượng Quan Tước mới mở miệng nói:
“Nương nương, vậy người chuẩn bị xử trí Đinh Phu nhân như thế nào?”, hắn nói câu này rất nhỏ, đây thực sự là quyết định khó khăn, “Có cần để
Thượng thư bộ Hình Thành đại nhân cùng vào cung thương nhị?”.

“Không cần!”, ta lạnh lùng bác bỏ: “Nếu nhân chứng vật chứng đều đã có, Đinh
Phu nhân cũng đã nhận tội, để Thành đại nhân vào không phải là làm
chuyện thừa? Làm Hoàng hậu, chuyện hậu cung, bổn cung vẫn có quyền quyết định, không phải sao?”, ta nhìn về phía Thượng Quan Tước, chờ đợi hắn
trả lời. Thượng Quan Tước nhìn ta một chút, sau đó nhẹ nhàng gật gật
đầu. Ta hài lòng nở nụ cười: “Ám sát Hoàng hậu, vốn là tử tội lăng trì.
Có điều bổn cung niệm tình Đinh Phu nhân vừa hạ sinh Hoàng tử, cũng coi
như có công đối với Hoàng triều Thượng Quan”, ta dừng lại một chút, nhìn thấy Thượng Quan Tước lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ta có
chút căng thẳng, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói tiếp: “Bổn cung
liền ban cho nàng một cái chết toàn thây. Tối hôm qua Liêu cô cô đã đưa
Đinh Phu nhân lên đường”, ta hời hợt nói xong câu này, sau đó lẳng lặng
chờ đợi phản ứng của Thượng Quan Tước.

“Nương nương, người…”, Thượng Quan Tước bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ta,
sững người không nói ra được một lời. Trong giây lát, ánh mắt hắn toát
ra vẻ kinh ngạc, hoài nghi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt tiếp lời: “Nương nương anh minh. Mối họa như vậy, ở lại trong
cung, hiện tại không diệt trừ, tất thành đại họa”. “Bổn cung cũng cho là như thế”, ta biết thời biết thế tiếp tục nói: “Muội muội Đinh Phu nhân
tuy rằng có công khai báo tội của tỷ tỷ nàng, thế nhưng bổn cung hoài
nghi nàng là do sợ tội mới làm như thế, rất có khả năng cũng tham dự vào trong, vì thế hiện tại cũng bắt giam lại. Chốc lát nữa, bổn cung sẽ đưa nàng tới bộ Hình, nhất định phải thẩm tra rõ ràng!”. “A, hai vị còn
không biết, thích khách lần này chính là Hoàng Đức Quyền, thủ hạ phụ
trách sổ sách đê Bắc Đại của Yến vương lần trước sau khi xảy ra chuyện
không biết đã bỏ trốn đi đâu”. Vừa dứt lời, ta nhìn thấy trong mắt phụ
thân lấp lóe ánh sáng, ta cùng phụ thân mắt đối mắt, hơi nở nụ cười, đã
hiểu rõ lòng nhau. “Bổn cung cũng đồng thời giao hắn cho bộ Hình, kể cả
vụ án vỡ đê Bắc Đại lần trước, cũng điều tra rõ ràng. Đại Tể tướng, việc này ngươi để cho Thượng thư bộ Hình Thành đại nhân và Đại Tư mã Tư Đồ
Lý cùng nhau phụ trách đi. Dù như thế nào cũng phải làm cho bọn họ khai
ra, ngươi đã hiểu chưa?”. Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều
hiểu rõ, hai người này trong đại lao sẽ phải chịu cực khổ như thế nào,
cái này không cần nói cũng biết.

“Còn Đinh Phủ bên kia, nương nương dự định xử lí như thế nào?”, Thượng
Quan Tước hỏi. Ca ca của Đinh Phu nhân – Đinh Thiệu Nam là môn sinh đắc ý nhất của Thượng Quan Tước, hiện tại đã là Thượng thư bộ Binh, ở trong
triều dù sao cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, huống chi phụ thân Đinh Phu nhân từng giữ chức Thượng thư bộ Binh nhiều năm, vẫn có sức
ảnh hưởng trong triều. “Đây chính là chuyện bổn cung muốn cùng hai vị
thương lượng. Bây giờ nhìn lại vụ việc rối ren phức tạp, tuyệt không
giống như một nữ tử như Đinh Phu nhân một mình có thể bày ra, nhiều khả
năng đằng sau còn có bàn tay đen. Vì thế Đinh phủ…”, ta ngừng lại, ánh
mắt không tự được nhìn về phía phụ thân. Phụ thân, ta làm như vậy, liệu
có phải là nhanh quá hay không? Phụ thân chỉ hơi cười, sau đó nháy mắt
với ta một cái, ý tứ chính là để cho ta tiếp tục. Thì ra ta cũng phụ
thân không hẹn mà cùng chung suy nghĩ, nhân cơ hội tốt này, nhất định
phải lật đổ Đinh gia. “Vì thế mỗi người trong Đinh phủ đều phải bắt giữ, thẩm vấn từng người một”, ta không chút hoang mang nói ra những lời
này.

“Nương nương, tuyệt đối không thể. Đại chiến trước mặt, Đinh Thượng thư thân
là Thượng thư bộ Binh, trách nhiệm trọng đại, sao có thể vào thời gian
này cách chức thẩm vấn?”. Sự phản đối của Thượng Quan Tước là nằm trong
dự liệu của ta. “Ám sát Hoàng hậu, đây là trọng tội mưu phản. Nếu như
Đinh Thượng thư thực sự tham dự vào trong đó, Vương gia có thể yên tâm
giao chức trách trọng yếu như vậy cho hắn sao? Cho nên nói, chỉ có hiện
tại điều tra xong, chúng ta mới có thể sớm đề phòng”, ta đã sớm có ứng
đối.

“Đại chiến trước mặt, lâm thời đổi tướng, quân tâm bất ổn. Huống hồ đi đâu
tìm ra người thay thế hắn đây?”, Thượng Quan Tước không phục.

“Bổn cung cảm thấy Thượng Quan Diệp chính là một nhân tuyển sáng giá. Tiểu
vương gia từ nhỏ theo hoàng thúc chinh chiến Nam Bắc, cũng coi như là
lớn lên trên lưng ngựa. Tướng môn hổ tử [1], đảm nhiệm được vị trí này,
thực sự là không thể tìm ra người tốt hơn. Đại Tể tướng, ngài thấy
sao?”, ta chuyển hướng qua phụ thân.

——[1] Tướng môn hổ tử: Ý nói người được sinh sinh ra tướng gia, có tài năng, dũng mãnh.——

“Ánh mắt của nương nương rất tốt”, phụ thân chỉ mỉm cười phụ họa. “Này,
này…”, Thượng Quan Tước hiển nhiên không ngờ rằng ta sẽ đi bước này, đề
cử nhi tử của hắn nhậm chức Thượng thư bộ Binh. Ta biết hắn kỳ thực vẫn
muốn để nhi tử của mình quay về triều đình, chỉ là hắn đã quy ẩn nhiều
năm, lại lấy danh thanh tâm quả dục, vì thế không có cơ hội nói với Tiên Đế chuyện này. “Diệp nhi còn nhỏ, e rằng vẫn chưa thể gánh vác trọng
trách này”, lời này nghe vào lại như khách khí đưa đẩy.

“Chuyện này, có Vương gia ở bên cạnh phụ tá dạy dỗ, hơn nữa qua thời gian,
Thượng Quan Diệp nhất định trở thành trụ cột quốc gia. Việc lần này liền quyết định vậy đi”, ta không cho hắn cơ hội chối từ. “Vậy còn Tô đại
nhân?”, Thượng Quan Tước không yên tâm hỏi. “Tô đại nhân luôn luôn ghét
cái ác như kẻ thù, đối với hành vi ám sát Hoàng hậu, hắn nhất định sẽ
không phản đối. Huống hồ Thượng Quan Diệp đúng là lựa chọn tốt nhất”, ta cười ứng đối. “Đoán chừng Đinh phủ sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu
trói, nương nương, chúng ta vẫn nên sớm chuẩn bị”, phụ thân nhắc nhở.

“Cái này, nương nương, Đại Tể tướng, có lão phu ở đây, ai dám làm càn”, Thượng Quan Tước vỗ ngực đảm bảo nói.

“Vậy phiền Vương gia”, ba người chúng ta nhìn nhau, sau đó đồng loạt cười to lên.

Thời điểm đưa phụ thân ra tới cửa, ta nhỏ giọng nói: “Phụ thân, hậu sự
của Hứa cô cô, phiền người bận tâm một chút”. “Nương nương, người cũng
không cần khổ sở. Chút chuyện này, vi phụ biết phải làm sao”, phụ thân
đau lòng nhìn ta.

“Đúng rồi, trong nhà Hứa cô cô còn có người nào thân thích hay không?”. “Nghe mẫu thân con nói, Hứa cô cô có một con trai, một con gái, nhi tử đang
theo nhị ca con ở Mạc thành. Nữ nhi, hẳn là tương đương tuổi của con,
hiện tại còn ở quê nhà Bình Nam”, phụ thân vừa nghĩ vừa trả lời. “A, con nghĩ tới, nàng xác thực lớn hơn con một tuổi, nếu như con nhớ không
lầm, hẳn là tên Tiết Trăn Trăn. Hứa cô cô vì cứu con, mà đi tới bước
đường này, con cũng muốn làm chút chuyện cho bà ấy. Vậy chuyện nay,
phiền lão nhân gia người đưa nàng vào trong cung đi”. Trước khi tiễn phụ thân rời đi, ta nói một câu cuối cùng này. Bóng dáng của phụ thân kéo
dài ra trên đất dưới ánh mặt trời, ta nhìn theo phụ thân, mãi tới khi
bóng dáng người khuất sau cửa cung, không nhìn thấy nữa mới thôi. Ta
quay người đi vào trong điện, vừa đi vừa vô thức lẩm bẩm lặp đi lặp lại
cái tên này: “Tiết Trăn Trăn!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.