Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 15: Hận mới lại thêm trường hận cũ




Mạc Phu nhân, ta tỉ mỉ nhắc lại ba chữ này trong lòng. Trong đầu hiện lên
hình ảnh ngày hôm qua gặp bà ta, dung mạo không nổi bật, nhìn qua là một nữ nhất nhát như chuột, vậy mà lại là chủ mưu của vụ phóng hỏa? Xem ra
thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. “Hoàng thượng!” giọng
nói của ta lại trở nên ôn hòa “người xem việc này nên làm thế nào cho
phải?”. Ta nhìn về phía hắn, không bỏ qua bất kì một chút thay đổi nào
trên gương mặt hắn. Ta phải biết hắn có tham dự vào trong chuyện này hay không. Tuy rằng hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, nhưng ánh mặt
lại sáng rõ, nhìn thẳng vào ta, dáng vẻ không thẹn với lương tâm. Trong
lúc hắn trầm mặc không nói, Đinh Phu nhân lại cướp lời mở miệng trước:
“Sẽ không, nhất định không phải là mẫu hậu làm”. Ta cả kinh, không ngờ
thân thể nàng ta nhỏ bé như vậy mà lại có thể bật lên âm thanh vang dội. “Mẫu hậu?” ta cười gằn, từng bước tiến tới gần Đinh Phu nhân, đột nhiên giơ tay xiết chặt cằm nàng ta hướng về phía mình: “Đinh Phu nhân, ngươi nghe bổn cung nói cho rõ. Ngươi chỉ một mẫu hậu, bà bây giờ đang nằm ở
đó!” bàn tay còn lại của ta chỉ về phía biểu cô đang nằm trên giường.
“Nếu như lần sau để bổn cung nghe thấy ngươi kêu mẫu hậu bừa bãi, đừng
trách bổn cung không cảnh cáo ngươi”. Buông tay ra, ta hài lòng nhìn
thấy trên cằm Đinh Phu nhân hiện lên dấu tay màu đỏ do vừa rồi ta dùng
sức tạo thành.

Nàng ta khóc nức nở định lên tiếng, ta xoay người bỏ đi, mặc kệ nàng ta.
Không ngờ khi lướt qua Thượng Quan Bùi, lại bị hắn kéo lại. Hắn ra tay
tàn nhẫn, khiến cho cánh tay phải của ta giống như sắp bị nghiền nát. Ta trừng mắt nhìn hắn, trong lòng quyết định chủ ý, cho dù đau đớn như thế nào cũng không thể để hắn nhìn ra manh mối. Hai người cứ như vậy, bốn
mắt giằng co.

Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng, hơi khàn khàn: “Hoàng hậu, rất nhiều lúc, cho người khác một lối thoát chính là để lại cho mình
một đường lui. Nàng phải nhớ kĩ, trong hoàng cung này, không ai có thể
cả đời thuận buồm xuôi gió, ngay cả trẫm cũng không thể”. Ta ngạc nhiên
phát hiện khóe miệng của hắn lại hơi nhếch lên. Hắn, lại có thể cười!
Nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua trong phút chốc, khiến ta tưởng như
mình vừa nhìn lầm.

Hắn chậm rãi buông tay ta ra, sau đó còn nhẹ nhàng giúp ta vuốt nếp nhăn
trên ống tay áo. Người bên cạnh nhìn vào, hành động vừa rồi của chúng ta giống như một cử chỉ thân mật, không ai biết cánh tay dưới lớp áo của
ta bầm tím, cũng không có ai nghe thấy lời hắn nói nhỏ bên tai ta, vẻ
như nhắc nhở, thực ra lại là cảnh cáo. Nhưng ta cũng không rảnh bận tâm. “Hoàng thượng, phóng hỏa đốt điện Từ Dương mưu hại Thái hậu, việc này
không phải là chuyện nhỏ. Hiện tại Mạc Phu nhân lại bị liên lụy. Ta nghĩ để tránh hiềm nghi, Hoàng thượng nên ân chuẩn để thần thiếp toàn quyền
xử trí đi”. Trong lòng ta hạ quyết tâm, lần này nhất định phải lấy thủ
đoạn cứng rắn quản thúc hậu cung, ai cũng không thể ngăn trở ta, kể cả
ngươi, Thượng Quan Bùi! Mạc Phu nhân, ta bỏ qua cho ngươi lần thứ nhất,
nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai! Ta đã biết trước hắn không thể
nào nói không, bởi vì hiện tại mọi manh mối đều nhắm vào mẹ đẻ của hắn,
người bị hại lại là mẫu hậu của hắn. Tình cảnh bế tắc như vậy, hắn chỉ
có thể làm bộ không quan tâm mới thể hiện được sự trong sạch không thẹn
với lương tâm. Mắt nhìn thấy mẹ ruột sắp rơi vào hiểm cảnh, mà lại không có cách nào cứu giúp, nhất định là rất thống khổ.

“Hừ!” ta cười lạnh trong lòng, Hoàng Đế nào có dễ làm như vậy! Quả nhiên, hắn chậm rãi quay về phía mọi người: “Chuyện này giao cho Hoàng hậu xử lí
đi. Trẫm tin tưởng Hoàng hậu nhất định có thể tra rõ ràng sự việc, trả
lại trong sạch cho Mạc Phu nhân”. Lời này hắn vừa nói ra, không thể nghi ngờ là đã nhận định mẫu thân hắn bị người khác vu oan giá họa. Đoạn
nhạc dạo này chính là muốn nói rõ, Hoàng hậu ta đây, không thể hoàn toàn không nể mặt mũi của hắn, mà phải cho hắn chút thể diện. Điều hắn muốn, chỉ đơn giản là bảo vệ mạng sống của Mạc Phu nhân.

Trong lòng ta thầm nghĩ: Được lắm, có thể ung dung thản nhiên xuất chiêu tiên phát chế nhân. Ta quay đầu phân phó: “Tôn Tham tướng, ngươi ở đây bảo
vệ cho tốt. Nếu như có người dám to gan mưu hại Thái hậu, ngươi phụng
mệnh bổn cung, lập tức chém ngay tại chỗ”. Tôn Tham tướng là Thống lĩnh
Ngự Lâm quân được phái tới bảo vệ ta, rất được biểu tỷ phu của ta –
Thích Vũ Tuyển tín nhiệm, mà ta tin tưởng vào ánh mắt của biểu tỷ phu.
Ta xoay người lại nhìn Thượng Quan Bùi, hắn không hề nói một lời. Im
lặng đại biểu cho sự chấp thuận ngầm, không phải sao? Ta lên tiếng:
“Người đâu, bãi giá tới điện Phần Dương”.

Tin tức ta muốn tới điện Phần Dương đã sớm có người đi thông báo, đèn đuốc
trong điện sáng rực. Ta chân trước vừa bước vào điện, đã nhìn thấy Mạc
Phu nhân mang theo một đám cung nữ nội thị đi tới quỳ xuống tiếp giá.
Giọng nói của Mạc Phu nhân trầm thấp, khô khốc: “Thần thiếp khấu kiến
Hoàng hậu nương nương”. Ta không để ý tới bà ta, đi thẳng tới vị trí chủ tọa giữa đại điện, ngồi xuống. Ta không cho bà ta đứng dậy, bà ta không được phép đứng dậy, chỉ có thể quỳ trên mặt đất xoay người lại đối mặt
với ta. “Ngươi có biết bổn cung đến nơi này của ngươi, là vì chuyện gì
hay không?”. Vừa nói, ta vừa xua tay để Hứa cô cô mang nước trà lui
xuống. Nghĩ tới biểu cô suýt chút nữa bị hại, lúc này ta nào có tâm tình mà thưởng trà. “Thần thiếp không biết!” bà ta không dám ngẩng đầu. “Bổn cung tôn kính ngươi là mẹ đẻ của Hoàng thượng, có thể không tính toán
sai lầm nhỏ nhặt thường ngày của ngươi. Ngươi tự ý chuyển vào điện Từ
Dương, bổn cung cũng có thể không truy cứu. Nhưng bổn cung không ngờ
rằng, ngươi lại dám cả gan tới mức dám mưu hại Thái hậu. Ngươi nhìn lại
xem ngươi đã làm những gì?”.

Ta nhận tấm lệnh bài trong tay Hứa cô cô, dùng hết sức ném tới trước mặt
bà ta. Lệnh bài rơi xuống đất, vang lên một tiếng “cạch”, lăn vài vòng
trên mặt đất, sau đó dừng lại trước mặt bà ta. “Ngươi có nhận ra khối
lệnh bài này không?”. Nhìn thấy vẻ mặt của bà ta đại biến, phẫn nộ trong lòng ta càng dâng lên. Bà ta chỉ nghẹn ngào khóc, không mở miệng biện
giải cho mình. “Ngươi cho rằng không nói lời nào, bổn cung sẽ không thể
bắt ngươi được sao? Hừ!” ta vẫy tay, ra hiệu cho Liêu cô cô lại gần.
“Ngươi triệu tập tất cả mọi người trong điện Phần Dương lại đây. Bổn
cung không tin ngươi hành động mà không để lại dấu vết”. Thủ hạ của Liêu cô cô, chừng mười cung nữ, phân công nhau đi thi hành nhiệm vụ, mà Mạc
Phu nhân chỉ ở đó khóc không ngừng. Toàn bị điện Phần Dương tràn ngập
bầu không khí căng thẳng, không ai dám nói một lời, càng khiến cho tiếng khóc của bà ta trở nên thê lương.

Nhiều nhất là thời gian một tuần trà, Liêu cô cô đã trở lại đại điện, hai
cung nữ thủ hạ của bà áp giải sau lưng một nội thị. “Hồi nương nương,
tất cả mọi người đều có lệnh bài, chỉ có Lý Hỉ Nhi nói lệnh bài của hắn
bị mất”. Nói xong liền quay về phía hai cung nữ phía sau liếc mắt ra
hiệu, hai cung nữ lạnh lùng đẩy Lý Hỉ Nhi ngã xuống đất. Hắn bị đẩy ngã
như chó rơi xuống bùn, nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích. “Ngẩng đầu lên!” Ta ra lệnh. Hắn không nhịn được phát run lên, nửa ngày không có
phản ứng. Liêu cô cô nhanh chân tiến tới, kéo tóc của hắn, giơ tay tát
thẳng xuống: “Hoàng hậu nương nương kêu ngươi ngẩng đầu, ngươi dám to
gan giả vờ câm điếc?”. Bởi vì tóc bị túm chặt, mặt của hắn bất đắc dĩ bị kéo cao lên. Đèn đuốc sáng rực trong đại điện chiếu xuống, nhìn rất rõ
ràng gương mặt của hắn. Ta hơi nhíu mày, người này so với tưởng tượng
của ta về bóng người kia sai lệch quá nhiều. Hắn cùng lắm cũng chỉ mười
lăm, mười sáu tuổi, trên mặt vẫn còn chút vẻ trẻ con, vệt máu bên khóe
miệng càng làm nổi bật nước da trắng bệch của hắn. Ánh mắt nhìn về phía
ta, ngoại trừ sợ hãi, cũng chỉ có sợ hãi. “Lý Hỉ Nhi, đúng không?”. Thái độ của ta ôn hòa lại: “Ngươi thành thật trả lời bổn cung, lệnh bài của
ngươi giờ ở đây?” ta liếc mắt ra hiệu cho Liêu cô cô thả tóc hắn ta.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, lệnh bài…” hắn liếc mắt nhìn Mạc Phu
nhân đang quỳ bên cạnh, “lệnh bài sáng nay đã không thấy tăm hơi”.

Ta nhíu mày, trong lời nói của hắn có thông tin khiến ta cảm thấy bất an,
ta không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm nữa. Trong lòng như có ngàn vạn
tiếng trống vang lên, lẽ nào…? Còn muốn hỏi thêm, ngoài điện bỗng vang
lên tiếng hỗn loạn, vài cung nữ mang theo mấy cái bình tiến vào. Cung nữ dẫn đầu bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, đây là dầu hỏa phát hiện ở
tiểu thiện phòng của điện Phần Dương, còn có những thứ này”. Một cung nữ khác tiến lên, trên tay nâng một cái khay, trong đặt một ít sợi bông.
“Đây là thứ tìm được ở sau vại nước”. Tất cả mọi người ở đây đều trợn
mắt há mồm, xì xào bàn tán, hiện tại nhân chứng và vật chứng đầy đủ,
điện Phần Dương nhất định không thoát nổi can hệ.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, Lý Hỉ Nhi kia đột nhiên xoay người hướng về
phía Mạc Phu nhân dập đầu: “Nương nương, nô tài hành sự không chu đáo,
còn làm liên lụy người. Nô tài chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!” vừa nghe thấy lời này, trong lòng ta kêu lên một tiếng không ổn, vội vàng lớn
tiếng hô: “Liêu cô cô, cạy miệng hắn ta”. Đáng tiếc đã chậm một bước, Lý Hỉ Nhi gào lên một tiếng đau đớn giãy giụa, mấy giây sau cũng chật vật
ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Mà lần này, máu từ khóe miệng hắn chảy
ra lại là máu đen. Liêu cô cô tiến tới sờ động mạch ở cổ hắn, lắc lắc
đầu với ta. Lúc này, ta lại nhìn thấy vẻ mặt mà chính ta cũng không thể
tưởng tượng được trên gương mặt Mạc Phu nhân. Bà ta lại cười, nụ cười
nhợt nhạt làm hiện lên nét đỏ ửng trên gương mặt, ánh mắt mờ đục cũng có chút ánh sáng. Ta không thể tin được bản thân mình giờ khắc này lại có
thể cảm thấy bà ta thực sự mỹ lệ, hoa anh túc yêu dã cùng hoa bách hợp
thuần khiết, lại có thể đồng thời bung nở trên gương mặt bà ta. Ta không dám tin. Bà ta tại sao lại muốn cười? Lẽ nào là tự biết giờ chết sắp
tới, nên giả vờ trấn tĩnh. Nhưng vì sao ta rõ ràng nhìn ra vẻ bất đắc dĩ và giải thoát. Tại sao bà ta từ đầu tới cuối đều không biện hộ cho
mình? Lý Hỉ Nhi vì chủ nhân của hắn mà uống thuốc độc tự sát, nhưng tại
sao trước khi chết lại lôi chủ nhân của mình xuống nước, lôi mọi chuyện
ra ánh sáng trước mặt mọi người, khiến cho bà ta trăm miệng cũng không
thể chối cãi? Còn câu nói vừa rồi của Lý Hỉ Nhi, khiến ta suy nghĩ rất
nhiều. Chẳng lẽ Mạc Phu nhân thực sự bị oan uổng? Lẽ nào thủ phạm là một người khác?

“Tiểu thư, hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, người xem nên xử lí Mạc Phu
nhân như thế nào?”. Hứa cô cô nhìn thấy ta xuất thần, cẩn thận dò hỏi.
“A?” ta phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lại trở lại trên người Mạc Phu
nhân. Ánh mắt bà ta tuy tan nát, nhưng người lại trấn tĩnh hơn rất
nhiều, chỉ quỳ ở đó, sắc mặt nhìn thi thể của Lý Hỉ Nhi dần dần đờ ra.
“Liêu cô cô” ta gọi bà, khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện bà đã cho cung
nữ mang theo cả hộp đựng lụa trắng tới, thì ra người người đều cho rằng
lần này ta nhất định sẽ lạnh lùng hạ sát thủ, Mạc Phu nhân chạy trời
không khỏi nắng. “Ngươi đưa Mạc Phu nhân tới cung Cảnh Thu, tạm thời
giam giữ đi. Truyền lệnh của bổn cung, để Trần cô cô tới coi giữ Mạc Phu nhân, nếu như Mạc Phu nhân xảy ra chuyện gì bất trắc, ngươi mang hộp
lụa trắng cho bà ta dùng đi”. Liêu cô cô thoạt tiên ngẩn ra, sau đó
ngượng ngùng nở nụ cười, vội vàng đáp ứng. Ta bước ra cửa điện, khi đi
qua đình lang, đột ngột xoay người nhìn về phía Liêu cô cô, nhẹ giọng
nói một câu: “Bà ta dù sao cũng là mẹ đẻ của Hoàng thượng, khi sự việc
chưa rõ ràng, không thể thất lễ!”. Trong bóng tối, ta không nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Liêu cô cô, nhưng ta nghĩ bà nhất định rất kinh ngạc.
Khi trở lại điện Chiêu Dương, trời đã bắt đầu hửng sáng. Ầm ĩ suốt một
đêm, cả người ta đều mệt mỏi. Hứa cô cô nhẹ nhàng nắm bả vai ta: “Tiểu
thư, tại sao không dứt khoát diệt trừ Mạc Phu nhân”. “Ngươi thấy Mạc Phu nhân là người như thế nào?” Ta hỏi một đằng trả lời một nẻo. Tư sắc
bình thường, nhát như thỏ đế, là loại người không lên được mặt bàn”. Nói tới bà ta, Hứa cô cô vẫn không tránh khỏi thở hổn hển tức giận.

“Đúng vậy. Một nữ nhân như bà ta, làm sao dám làm chuyện giết người phóng
hỏa? Ngươi không cảm thấy có gì đó không đúng sao? Nếu như thực là bà ta làm, tại sao lại ngu ngốc để tất cả chứng cứ ở nơi dễ tìm như vậy?”.
Hứa cô cô nghe ta nói, cũng không khỏi gật đầu liên tục. “Lẽ nào có
người muốn giá họa cho Mạc Phu nhân?”. “Hứa cô cô, sáng mai, ngươi giúp
ta làm vài chuyện”. Ta đi tới bên cạnh bà, ghé sát vào tai bà nói nhỏ.

“Tiểu thư, chẳng lẽ người hoài nghi…” Hứa cô trợn mắt nhìn ta. “Ừ, vì thế
ngươi làm những chuyện này, phải cực kì cẩn thận, không thể để cho những người khác biết, nghe rõ chưa?”. Cơn buồn ngủ kéo tới, ta từ từ nhắm
mắt lại. Ta ngủ thằng tới giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, đầu đau
tới mức như muốn nứt ra. Chuyện tối hôm qua đều giống như một giấc mộng, ta không khỏi cười khổ, nếu như tất cả chuyện tối hôm qua đều chỉ là
mơ, thật tốt biết bao! Nghe cung nữ báo lại, Hứa cô cô trời vừa sáng đã
ra ngoài, trong lòng ta hiểu rõ, bà đi làm chuyện ta giao phó. Tới tận
sau khi xong bữa tối, Hứa cô cô mới mang theo vẻ mệt mỏi phong trần trở
về. “Thế nào rồi?”. Ta cho tất cả mọi người lui xuống, thấp giọng hỏi
Hứa cô cô. “Tiểu thư, người đoán không sai chút nào”. Bà ghé sát tai ta
nói báo cáo rõ ràng mười mươi mọi chi tiết dù là nhỏ nhất.

Càng nghe, lông mày của ta càng nhíu chặt. Tiếng gió bên ngoài cửa sổ nổi
lên dữ dội, trời không trăng, thực sự là một thời buổi hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.