Giả Cán Bộ

Chương 291: Khâm phục




Vòng eo Đái Mộc Cát rất mảnh khảnh, hơi nghiêng một chút, cổ áo vốn đã không chặt chẽ, lập tức buông lỏng ra, lộ ra phía dưới tầm mắt Dương Tử Hiên.

Bầu ngực trắng nõn giống như bột mới được nhào nặn, không khác gì hòn ngọc, dưới sự bảo vệ của một dải vải màu đen, có vẻ càng phát ra màu sắc sáng bóng.

Ọt ọt, vụng trộm nuốt nước bọt, Dương Tử Hiên cảm giác thân thể mình có chút biến hóa, thời kỳ trẻ tuổi này đúng là đoạn tuổi thọ bừng bừng phấn chấn mãnh liệt.

Đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh xong, về sau, Trương Bích Tiêu cho tới bây giờ chưa từng tới thành phố Tử Kim, Dương Tử Hiên cũng không rút ra thời gian trở về Nam Hồ, cho nên, trong khoảng thời gian này, Dương Tử Hiên vẫn đang bị nghẹn, trong nhà ngẫu nhiên còn bị tiểu Thiến hữu ý vô ý trêu chọc vài cái, dục hỏa trong lòng Dương Tử Hiên cũng đã cực kỳ tràn đầy.

Nếu như từ bên ngoài để xem xét, Đái Mộc Cát này không phải là một người bạn tốt, nhưng Dương Tử Hiên hiện tại, căn bản chưa thể nói tới cảm tình gì đối với Đái Mộc Cát.

Chỉ có thể nói là quan cảm vẫn rất được, nhưng cách trình tự kết hôn thì còn rất xa.

"Ha ha, tôi cảm thấy sắp tới trung ương có khả năng ra tay, tiến hành cưỡng ép điều tiết khống chế vĩ mô, co rút lại hoạt động tín dụng, đến lúc đó, bất động sản cả Hải Nam tuyệt đối chính là một hồi tiếng kêu than dậy khắp trời đất." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.

Đái Mộc Cát lâm vào trầm tư, lời Dương Tử Hiên nói, làm cho nàng không thể không chăm chú nghe.

Bản thân Đái Mộc Cát cũng không phải sợ cái gì, dù sao nàng cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty bất động sản mà thôi.

Mặc dù Hải Nam thực sự sắp xảy ra bong bóng kinh tế, nàng gặp phải đả kích, cũng không quá chuyện bị đánh về nguyên hình, hoàn toàn có thể tiếp tục trở lại hệ thống ngân hàng, làm giám đốc chi nhánh ngân hàng của nàng.

Nhưng vấn đề là, Đái Mộc Cát biết công ty cha mình đã đầu tư cực lớn tại Hải Nam, các hạng mục bất động sản tại Hải Nam có thể lên đến hơn hai trăm.

Nếu quả thật phát sinh bong bóng kinh tế, ngân hàng xây dựng cho vay ngoài ra 60% vốn điều lệ, tỉ lệ tiền mặt thu về chỉ sợ cũng là thấp đến tình trạng khó có thể tưởng tượng.

Như vậy, cha nàng, với tư cách người đứng đầu xây dựng, rất khó gặp phải vận mệnh bị trách hỏi điều nhiệm, đối với Đái gia, khẳng định cũng là một đả kích cực kỳ nghiêm trọng.

Đây là điều Đái Mộc Cát tuyệt đối không muốn thấy.

Đái Mộc Cát là một cô gái rất lý tính, học đại học cũng không phải quản lý kinh tế tài chính, mà là ngành kỹ thuật.

Tính tư duy của ngành kỹ thuật, khiến cho bất luận tổn thất gì của Đái gia đều ở bên trong tính toán của Đái Mộc Cát.

Nàng không thể nhìn Đái gia bởi vì sự kiện Hải Nam này, mà bị chèn ép, thậm chí còn sụp đổ.

Năm nay là đại nhiệm kỳ mới của trung ương, vô luận là cha Đái Mộc Cát đức hay là bác nàng, Đái Mang Tự, đều ở mưu cầu tiến bộ lên chức.

Nhất là bác nàng, hiện tại rất có thể ở trong nhiệm kỳ mới, lên nhậm chức bộ trưởng Bộ tài chính, nhậm chức phó quốc quốc gia màu đỏ.

Nếu như lần này xây dựng bị tổn thất nghiêm trọng trong cuộc đầu tư ở Hải Nam, khẳng định cũng sẽ lan đến trên mặt chính trị, tất nhiên cũng sẽ bị kẻ thù chính trị lợi dụng, công kích Mang Tự.

"Nếu như Đái tiểu thư vẫn cảm thấy chưa tin, tôi có thể đưa ra ví dụ, hiện diện tích xây nhà ở cho người tại thành phố Hải Khẩu đã đạt đến hơn năm mươi mét vuông, nhưng hiện tại, diện tích người và nhà ở Bắc Kinh mới được bảy mét vuông, cô có thể nói đây không phải bong bóng sao?" Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.

Đái Mộc Cát trầm mặc một hồi mới nói: "Nhưng đến trước mắt, tôi vẫn chưa có nghe nói đến tin tức quốc gia sắp chỉnh đốn bất động sản nóng ở Hải Nam, điều tiết khống chế vĩ mô như lời cậu nói có lẽ là vẫn một chút dấu hiệu cũng không có.”

Hứa Ấn Gia cũng phụ họa, nói: "Tử Hiên, tuy cậu nói đều là sự thật, tôi cũng tán đồng đánh giá Hải Nam xác thực tồn tại bong bóng kinh tế này, nhưng quốc gia hiện tại xác thực là không đề cập đến mục đích khống chế điều tiết vĩ mô, có phải cậu hơi nhiều lo lắng rồi hay không?"

Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Đây chính là chính sách cực kỳ trọng đại, trước khi thượng cấp ra tay, khẳng định không cho phép để lộ tiếng gió, trừ phi thượng cấp không muốn ra tay nữa, mới có thể để lộ tiếng gió."

"Nhất là Đái tiểu thư, các cô càng khó thu được tiếng gió, hệ thống ngân hàng các cô giao thiệp với bùng nổ bất động sản Hải Nam, có thể nói là sâu nhất, nếu như trước khi ra tay đã để lộ tiếng gió, cho các cô biết rõ bên trên tầng vĩ mô sẽ đưa ra biện pháp điều tiết khống chế, trung ương khẳng định sẽ gặp phải lực cản cực lớn." Dương Tử Hiên lắc đầu nói.

Tiện tay kẹp lấy vài món thức ăn, bỏ vào trong miệng, Đái Mộc Cát có chút ngơ ngác xuất thần.

Đái Mộc Cát vốn là tiện đường hiếu kỳ đến chơi, đi một chuyến qua La Phù tỉnh, không nghĩ tới, vậy mà có thể có một phen thu hoạch lớn như vậy.

"Tử Hiên, cậu phân tích rất có đạo lý, xem ra xác thực là tôi cần phải đi về, nhắc nhở một số người, trong khoảng thời gian này phải chú ý một chút." Đái Mộc Cát có chút khâm phục nhìn về phía Dương Tử Hiên.

Người nam nhân này thật đúng là có tài năng, không phải cái loại bao cỏ chỉ biết to mồm.

"Không chỉ là nhắc nhở đơn giản như vậy, tôi đề nghị Đái tiểu thư, nếu như có thể mà nói, có lẽ là mau chóng bứt ra khỏi vũng bùn Hải Nam này, mau chóng ném hết đất trống trong tay đi, bằng không thì qua hai tháng nữa, chỉ sợ giá cả đất trống trong tay sẽ rơi xuống vực, đến lúc đó, đến tay cũng không rút về được.".

Dương Tử Hiên nói xong, liền từ trong túi quần móc ra một gói thuốc lá, hỏi: "Tôi hút thuốc được không?"

Đái Mộc Cát gật đầu, nói: "Tôi trở về, nhất định sẽ thận trọng cân nhắc đề nghị của Tử Hiên cậu, không nghĩ tới, cậu là một cán bộ làm công tác Đảng ở đất liền, lại nhìn thế cục kinh tế tinh tường hơn so với tôi, một người đang ở trong cuộc!"

Cho Hứa Ấn Gia một điếu, về sau, Dương Tử Hiên mới đốt cho mình, hút một hơi nói: "Tôi chỉ thoáng thích hợp nhắc nhở một tý, không muốn thấy vài năm tâm huyết của Đái tiểu thư đều bị uổng phí."

Dương Tử Hiên thở dài một hơi, từ kết quả thế hệ sau để xem xét, rất nhiều dân doanh xí nghiệp trứ danh đều là dựa vào khứu giác mẫn cảm đối với nguy cơ, lời món tiền đầu tiên từ trong buôn bán Hải Nam, về sau liền nhanh chóng bứt ra rời đi, lợi dùng tài chính trong tay, chậm rãi làm công nghiệp thực thể.

Nhưng hơn nữa còn là vì đám người không có tiếng tăm gì, muốn đến Hải Nam kiếm đống lớn tiền chùa, bọn hắn đầy lòng đãi vàng, mang hi vọng đi đến Hải Nam, kết quả lưu cho bọn hắn cũng chỉ là một đống vàng trong nhà vệ sinh.

"Cái đề tài này, nói đến đây là dừng được rồi, không cần phải đi sâu hơn vào làm gì."

Dương Tử Hiên chuyển đề tài, hướng Đái Mộc Cát ngồi bên người nói: "Tên của Đái tiểu thư rất có cá tính, Mộc Cát, xem ra cha cô có chút thiên vị đối với Trung y, ngay cả cái tên của con gái bảo bối cũng gọi là Mộc Cát."

Đái Mộc Cát cười cười: "Đúng vậy, cha tôi tin tưởng nhất, đúng là Trung y."

Hứa Ấn Gia lại vẫn đắm chìm trong những lời Dương Tử Hiên vừa nói kia, hắn mở miệng nói: "Tử Hiên, tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể trở về, sửa sang lại một tý, sửa sang những lời hôm nay cậu ở chỗ này nói chuyện lại thành bản thảo văn bản, đăng đến cơ quan ngôn luận báo Đảng, để cho ý nghĩ của càng nhiều cán bộ lãnh đạo tỉnh táo."

Dương Tử Hiên cẩn thận suy nghĩ một chút, đề nghị của Hứa Ấn Gia kỳ thật cũng không tệ.

Sớm đưa tin bão táp bong bóng bất động sản Hải Nam này ra, vẫn có thể cho không ít người một câu thức tỉnh.

Hơn nữa, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Tử Hiên liền nói: "Lão Hứa, đề nghị này của anh không tệ, lát nữa tôi sẽ viết bản thảo suốt đêm, xem có thể trong mấy ngày này viết ra một bản thảo hay không, coi như là cho nhưng người đầu tư vào Hải Nam đã mất đi lý trí kia một thứ để làm tỉnh ngủ."

Đái Mộc Cát cầm lấy chén rượu, hướng Dương Tử Hiên giơ lên, nói: "Nếu quả thật bị Tử Hiên cậu nói trúng, tôi phải cảm tạ cậu trước."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.