Dược Thần

Chương 1745: 1745: Luyện Hóa




Trong hư không, đôi con ngươi Tát Kim Đặc Sâm đỏ thẫm nhìn trừng Kiệt Sâm, trong cơ thể hắn kim sắc thần lực như thủy triều không ngừng khởi động đè ép nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ, làm mọi người vô cùng thống khổ, vẻ mặt vặn vẹo.

- Kiệt Sâm, không cần phải để ý chúng ta, ra tay giết hắn đi!
Nhưng cho dù thống khổ mọi người không hề có ý xin khoan dung, trong mắt đều mang theo vẻ kiên quyết.

- Thả bọn họ, ta thả ngươi rời đi!
Kiệt Sâm lạnh lẽo nhìn Tát Kim Đặc Sâm lên tiếng, trên mặt không hề có chút cảm xúc.

- Kiệt Sâm, ngươi…
Mọi người lo lắng kêu lên.

- Ha ha…
Không đợi mọi người nói gì, Tát Kim Đặc Sâm đột nhiên cười lên ha hả.

- Để cho ta bọn hắn? Ngươi không khỏi quá buồn cười rồi, ta đếm tới ba, ngươi tự đoạn hai tay cho ta, nếu không ta đánh chết bọn hắn ngay trước mặt của ngươi!
Gương mặt Tát Kim Đặc Sâm vô cùng dữ tợn nhìn Kiệt Sâm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngoan lệ cùng độc ác.

- Trên đời này không có người có thể uy hiếp ta!
Kiệt Sâm bình thản lên tiếng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng tay phải lại lặng lẽ siết chặt.

- Thật không? Ta cũng mặc kệ tất cả, từ giờ trở đi nếu ta đếm tới ba ngươi còn chưa động thủ, ta giết trước một tên!
Ánh mắt Tát Kim Đặc Sâm lạnh lùng nhìn mọi người, khóe môi hiện dáng tươi cười lãnh khốc:
- Cho ta xem thử nên giết người nào trước mới tốt!

- Kiệt Sâm, đừng nghe lời hắn, mau nhanh giết hắn đi!
- Giết hắn đi…
Mọi người lộ ra ánh mắt kiên quyết, miệng quát to.

Không phải bọn họ không để ý tới sinh tử của mình mà là bọn họ đều hiểu được, nếu Kiệt Sâm bởi vì họ mà bị Tát Kim Đặc Sâm quản chế, một khi khuất phục đến lúc đó Tát Kim Đặc Sâm cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

- Hừ, xem cả đám các ngươi đều không sợ chết, vậy thì ta thành toàn các ngươi!
Ánh mắt Tát Kim Đặc Sâm lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, cuối cùng rơi lên trên người Lam Nguyệt Cổ Sâm:
- Là ngươi gọi lớn tiếng nhất, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi!
Ánh mắt Tát Kim Đặc Sâm ngưng tụ, tay phải mạnh mẽ nâng lên, vô số kim sắc ti tuyến thoáng chốc từ trong tay hắn tuôn ra kéo Lam Nguyệt Cổ Sâm ra khỏi võng lưới.

- Hừ!
Lam Nguyệt Cổ Sâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn ra xa, gương mặt không chút cảm xúc.

- Cầu xin cho ta!
Trong lòng Tát Kim Đặc Sâm giận dữ, vung tay, vô số kim sắc tơ tuyến quấn quanh Lam Nguyệt Cổ Sâm, khóe miệng nàng chảy xuống tia máu tươi, nhưng không hề nói một câu nào.

- Đáng hận!
Tát Kim Đặc Sâm thở hổn hển, nhìn qua Kiệt Sâm:
- Ta đếm tới ba, nếu ngươi không tự đoạn hai tay ta sẽ giết nàng!
- Một…
Âm thanh lạnh như băng quanh quẩn trong thiên địa.

- Hai…
Tát Kim Đặc Sâm nhìn qua Kiệt Sâm, tay phải hắn siết chặt lại, vô số kim sắc tơ tuyến quấn chặt lấy Lam Nguyệt Cổ Sâm, đồng thời hướng Kiệt Sâm quát lên chói tai:
- Một tiếng cuối cùng, nếu không động thủ đừng trách ta không lưu tình!
Khóe môi Tát Kim Đặc Sâm chậm rãi mở ra, lạnh băng nhìn Kiệt Sâm, vừa định nói ra một chữ cuối cùng.

- Oanh!
Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp thốt lên câu thứ ba, trong mắt Kiệt Sâm bỗng dưng hiện lên một tia tinh mang, đồng thời thân hình mạnh mẽ phóng về phía trước.

- Hô…
Tay phải hắn hướng Tát Kim Đặc Sâm vung lên.

- Oanh long long…
Hào quang chói lọi vô tận từ trong tay Kiệt Sâm huy sái ra ngoài, từng đạo hào quang thần tính chói sáng, tổng cộng là một trăm lẻ tám đạo, phân biệt chiếm cứ mỗi phương vị trong thiên địa, phân tán chung quanh Tát Kim Đặc Sâm, thoáng chốc đã vây khốn hắn bên trong.

Thần huy mênh mông đầy trời, mỗi cột sáng đều lóe ra hào quang sáng lạn mỹ lệ dị thường, bắn ra khí tức cường đại.

Khí tức thần lực vô tận tỏa khắp, những nơi đi qua kim sắc tơ tuyến vây khốn Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ đều thoáng chốc hòa tan, trong chớp mắt biến thành hư vô.

Tát Kim Đặc Sâm lập tức cảm nhận được lực khống chế của kim sắc tơ tuyến trên người Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ đã trong nháy mắt mạnh mẽ biến mất.

- Đây là…trận pháp?
Trong nội tâm Tát Kim Đặc Sâm chợt cả kinh, hắn thật không ngờ ở trong tình huống này mà Kiệt Sâm vẫn dám động tay.

- Oanh!
Xa xa Kiệt Sâm hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang mạnh mẽ phóng tới chỗ Tát Kim Đặc Sâm.

- Đáng giận!
Trong lòng Tát Kim Đặc Sâm kinh hãi, hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Kiệt Sâm ánh mắt hắn liếc qua trên người Lam Nguyệt Cổ Sâm đang bỏ chạy, tay trái hóa thành một kim sắc cự chưởng hướng Lam Nguyệt Cổ Sâm hung hăng đánh tới.

- Kiệt Sâm, nếu ngươi không dừng lại ta sẽ giết nàng!
Tát Kim Đặc Sâm gào to nhưng Kiệt Sâm vẫn không hề lưu ý, hắc sắc trọng kiếm trong tay trực tiếp hóa thành một hắc sắc thiểm điện từ trên không trung đánh thẳng xuống.

- Ah…
Trong lòng Tát Kim Đặc Sâm trầm xuống, kim sắc cự chưởng không còn chút do dự trực tiếp chụp thẳng vào người Lam Nguyệt Cổ Sâm.

- Đã ngươi không dừng tay, như vậy nàng chết đi cho ta!
Kim sắc cự chưởng như lưu tinh vẫn lạc, hung hăng va chạm vào người Lam Nguyệt Cổ Sâm, cho dù nàng vừa tấn cấp trung vị linh thần chưa bao lâu nhưng nếu bị Nguyệt Huy thiên thần như Tát Kim Đặc Sâm bắt lấy, chỉ sợ nàng căn bản không cách nào ngăn cản sẽ lập tức hóa thành tro bụi.

- Ông!
Ngay khi kim sắc cự chưởng của Tát Kim Đặc Sâm sắp chụp trúng thân thể Lam Nguyệt Cổ Sâm, bên ngoài cơ thể của nàng đột nhiên hiện lên một đạo thanh sắc quang mang, một gốc thần thụ hư ảnh thật lớn thoáng chốc xuất hiện trên đỉnh đầu Lam Nguyệt Cổ Sâm, ngăn chặn kim sắc cự chưởng.

Thần thụ hư ảnh không ngừng rung chuyển, phát ra thanh âm nổ đùng, cuối cùng ầm ầm nghiền nát.

- Đó là…Thánh Tộc nhân!
Đôi mắt Tát Kim Đặc Sâm thoáng chốc trợn tròn, miệng lên tiếng kinh hô.

Sau một khắc hắc sắc trọng kiếm hóa thành hắc sắc thiểm điện hung hăng đánh thẳng lên người Tát Kim Đặc Sâm.

- Phanh!
Tát Kim Đặc Sâm văng ngược ra ngoài, nơi ngực lộ ra miệng vết thương thật lớn, thần thể run rẩy, máu tươi phun trào.

- Đi chết đi!
Trong miệng Kiệt Sâm chợt quát, thần sắc phẫn nộ, một cỗ lực lượng kinh người từ trong cơ thể hắn mạnh mẽ bộc phát.

- Thiên Địa Luyện Hóa Quyết – Luyện Hóa Thiên Địa!
Thanh âm như thần linh rền vang từ trong miệng Kiệt Sâm lạnh lùng truyền ra, một cỗ lực lượng vô hình lập tức bao trùm lên thân thể Tát Kim Đặc Sâm cách đó không xa.

- Ông!
Một cỗ lực lượng kinh người bỗng nhiên sinh ra trong thiên không.

Trong hư không, Kiệt Sâm như một thần minh đứng ngạo nghễ, đôi con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm phía trước, như thần linh đi tới từ thời viễn cổ, coi rẻ thiên địa vạn vật, đôi mắt bình tĩnh không hề có một tia cảm tình.

Giờ khắc này trong mắt hắn Tát Kim Đặc Sâm tựa hồ không còn là một con người mà cũng không phải là một Nguyệt Huy thiên thần cường đại, chỉ là một linh dược bình thường.

- Oanh!
Thiên địa hỗn độn, từng đạo hỗn độn khí tức diễn biến trong hư không, như thác nước từ trên trời giáng xuống, mỗi một tia khí tức ẩn chứa uy áp đáng sợ, không ngừng từ trên cao tràn xuống.

Không ai có thể hình dung giờ khắc này, trong cảm giác của mọi người hết thảy đều biến mất, chỉ còn lại thân ảnh lạnh lùng của Kiệt Sâm, hai tay hắn huy động như cối xay, dùng thiên địa làm vật chứa nghiền áp tinh luyện thế gian vạn vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.