Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 9: Giữa môi và lưỡi




Hứa Mộ Triều yên lặng trong chốc lát, khẽ cười nói: “Thống lĩnh, cho dù muốn đổi người, trực tiếp cướp người ngay khu của tôi như vậy, binh lính sẽ cho rằng ngài có ý cưỡng ép chiếm đoạt.”

Đồ Lôi nhìn cô chằm chằm: “Cưỡng ép chiếm đoạt, ta thích cái từ này. Chỉ là một con người, cũng không phải bạn tình của cô, có quan hệ gì đâu?”

http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Hứa Mộ Triều nói: “Dĩ nhiên không phải là bạn tình.”http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

“Vậy thì đổi đi!” Đồ Lôi đá vào eo chàng trai một cái, chàng trai rên lên một tiếng đau đớn, lăn đến dưới chân Hứa Mộ Triều, vẫn duy trì tư thế nằm rạp dưới đất.

Hứa Mộ Triều nhìn cậu ta, thần sắc bình thản không thay đổi.

Chàng trai này rõ ràng rất đáng thương, thái độ của Đồ Lôi đối với cậu ấy làm cô cảm thấy buồn nôn. Nhưng muốn cô đưa Thẩm Mặc Sơ tới đây, chịu đựng những chuyện mà chàng trai này đã trải qua, ý nghĩ này càng làm cô cảm thấy ghê tởm hơn nữa.

Huống chi, anh ta là tư lệnh, rất đáng tiền.

“Quân tử không đoạt đồ của người khác. Đồ chơi của tôi e là kém hơn đồ chơi hoàn mỹ của ngài vài cấp. Chỉ sợ đổi rồi ngài sẽ hối hận .”

“Hoàn mỹ?” Ánh mắt Đồ Lôi lướt qua cơ thể của chàng trai kia, trong đôi mắt ánh lên sự căm ghét, “Món đồ chơi này ta bắt được trong đám tù binh chiến tranh, nhiều năm qua đã cố gắng ám sát ta vài chục lần. Nếu không phải còn chút hứng thú, ta sớm vứt hắn cho chó ăn. . . . . . Nghe nói tên kia là con người, còn là một thanh niên anh tuấn cường tráng, ta cảm thấy rất hứng thú.”

Chàng trai trắng nõn mịn màng quỳ trên đất vẫn cúi thấp đầu, Hứa Mộ Triều cúi đầu nhìn cậu ta, nói: “Chỉ là. . . . . .”

Đồ Lôi ngừng cười: “Chuyện cô cự tuyệt ý tốt của ta, ta còn chưa tính. Nếu truyền ra ngoài, ta đường đường là Tổng Thống Lĩnh muốn một tên tù nhân còn bị cự tuyệt, người làm đội trưởng như cô cũng thật có mặt mũi đấy!”

Hứa Mộ Triêu nghe được hai chữ “Tù nhân” thì chột dạ, nói: “Thống lĩnh, ngài đừng hiểu lầm, cũng không phải là tôi cự tuyệt ngài. Nhưng mà hắn là tù binh quan trọng, tương lai còn phải đổi lấy tiền chuộc. Nếu như xảy ra chuyện gì không may, chỉ sợ quân đội con người sẽ kiếm cớ khơi mào chiến tranh.”

Đồ Lôi vẫn luôn luôn không muốn đối đầu trực diện với đội quân hùng mạnh của con người, lúc này nghe thấy thì bật cười ngạo mạn: “Con người có gì đáng sợ? Từ lúc nào người Thú chúng ta trở nên e ngại con người như vậy?”

“. . . . . .” Giọng điệu của hắn ngông cuồng như thế, làm Mộ Triều khẽ giật mình. Chẳng lẽ hắn tìm được chỗ dựa khác? Chẳng lẽ hắn đã liên minh với Zombie?

Đúng vào lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào. Đồ Lôi cau mày: “Chuyện gì đó?”

Cận Vệ Quân bán thú mặc quân phục màu vàng vọt vào, trong tay túm chặt một bán thú khác —— chính là Đại Vũ.

“Tổng Thống Lĩnh, bọn họ dám ngăn cản chúng tôi bắt người!” Sĩ quan thuộc quân Cận Vệ quát lớn.

Đại Vũ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, như nhận được sự khuyến khích, cậu ta vùng thoát khỏi cánh tay tên sĩ quan kia, trốn sau lưng Hứa Mộ Triều, lớn tiếng la ầm lên: “Đó là khuê phòng thơm tho của đội trưởng chúng tôi, sao có thể để cho một đám thối hoắc như các người xông vào!”

“Mày!” Sĩ quan quân Cận Vệ nổi trận lôi đình.

“Dừng tay!” Đồ Lôi cười cười nhìn Hứa Mộ Triều, “Không cần đi bắt, Hứa đội trưởng đang chuẩn bị giao tên tù nhân loài người đó giao cho ta xử trí. Phó Đội Trưởng Vũ, cậu không có ý kiến gì chứ?”

Đại Vũ nào dám lên tiếng, cúi đầu trông thấy chàng trai đang nằm trên mặt đất thì hơi khiếp sợ.

Hứa Mộ Triều trầm mặc. Đồ Lôi cười nhạt nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều, sự tức giận đông cứng trên mặt.

Đại Vũ thấy tình thế có vẻ căng thẳng, khẽ kéo ống tay áo Hứa Mộ Triều, hạ thấp giọng: “Đội trưởng, chỉ là một con người. . . . . . không đáng phải vì hắn đắc tội với Tổng Thống Lĩnh. . . . . .”

Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động, đúng rồi, đến cả Đại Vũ cũng nghĩ như vậy. Nếu như mình cứ kiên quyết không giao Thẩm Mặc Sơ ra, chỉ sợ tất cả người Thú cũng sẽ cảm thấy mình bảo vệ và thiên vị con người quá mức? Dù sao bọn họ vẫn luôn cho rằng, Thẩm Mặc Sơ cũng là một loại đồ chơi của cô giống như chàng trai này mà thôi!

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, tươi cười: “Được, thống lĩnh, tôi sẽ giao hắn cho ngài.”

Đồ Lôi nở nụ cười hài lòng.

Hứa Mộ Triều lại nói: “Nhưng mà hắn đang bị trọng thương, hiện tại không thể cử động. Mấy hôm nữa, tôi sẽ sai người đưa tới.”

——————————————

Trái ngược với đồng bằng Nam bộ im lìm vắng vẻ, phía Tây Bắc đầy những hẻm núi lớn ngổn ngang giữa trời chiều, vách núi dựng đứng càng có vẻ hùng tráng sâu hun hút. Vùng đất màu đỏ sẫm nứt nẻ ở hẻm sâu, giống như liền thành một thể với ánh nắng chiều phía chân trời, đập vào mắt là một biển máu ngút ngàn chẳng thấy bến bờ.

Một sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục nguyên soái màu xanh lam, khoanh tay đứng giữa những chiếc xe tăng được trang bị súng laser và hỏa tiễn hạng nặng. Xung quanh là những binh lính tinh anh mặc quân phục màu lam, điều khiển vài trăm chiếc xe tăng cỡ trung bảo hộ dày đặc bên ngoài.

Nhìn về phía trước, ngay hẻm núi phía tây, khói thuốc súng ùn ùn bốc lên bốn phía. Bụi mù đầy trời, chiến tuyến vô cùng mù mịt.

Đội xe tăng màu đen của con người, liên tiếp tràn lên theo đồi núi, nhìn từ xa giống như tử thần dữ tợn nhe nanh múa vuốt. Mà quân đoàn Zombie màu đen được xưng tụng là hung hãn tàn nhẫn lại đang thất bại liên tiếp lui về.

Sĩ quan trợ lý rón rén bước đến gần, chỉ cảm thấy đập vào mắt không phải là màu đen trang nghiêm,hay màu xanh, màu đỏ. Chỉ có gương mặt nguyên soái trầm tĩnh, trắng như tuyết đọng mùa đông, chỉ cần ngước nhìn lên đã lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Nguyên soái, Đế đô truyền tin đến, thiếu tá Quan đã trở về an toàn.” Trợ lý khom người nói.

Cố Nguyên soái nghe vậy, thần sắc không thay đổi, chỉ nhìn về phía trước lạnh nhạt đáp lời: “Làm theo kế hoạch, năm ngày nữa, Zombie sẽ bị bức vào trong vòng vây. Trong vòng ba năm, đoàn quân Zombie không thể đối đầu trực diện với quân chúng ta.”

“Nơi này không còn gì phải lo lắng nữa.” Ánh mắt Cố Nguyên soái nhìn về hướng Đông, tựa hồ vượt qua vạn dặm xa xôi: “Con người và người Thú đã sống hòa bình nhiều năm nay. Có lẽ nên tìm một cơ hội, thử dò xét thực lực và lòng can đảm của bọn họ rồi.”

——————————————————————————

Ráng chiều tương tự cũng đang phủ xuống bầu trời đồng bằng phía Nam, chỉ là bầu trời xanh ngắt kia trong sáng an tĩnh hơn Phương Bắc rất nhiều.

Lúc Hứa Mộ Triều trở về phòng thì Thẩm Mặc Sơ chỉ khoác chiếc áo mỏng đang ngồi trước cửa sổ. Nửa mặt bên yên tĩnh dường như bị nắng chiều mạ lên một tầng ánh vàng mỏng manh, càng thêm anh tuấn như tác phẩm điêu khắc. Hứa Mộ Triều không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

“Lúc nào thì giao tôi ra?” Thẩm Mặc Sơ tựa vào bệ cửa sổ đứng lên, sắc mặt hết sức bình thản, giống như không hề lo lắng cho tương lai của mình.

Hứa Mộ Triều cứ ngỡ rằng anh ta sẽ hơi hoảng hốt, dù sao nếu thật sự trở thành đồ chơi của Thú Tộc, quả thật là một tai họa và sỉ nhục lớn lao. Nhưng anh ta lại rất thản nhiên, không có phản ứng gì kích động.

Hứa Mộ Triều gật đầu, đem ném túi quân dụng trên tay về phía ghế sofa, bình thản nói: “Anh cũng khá lý trí đấy. Ba ngày nữa, tôi sẽ hiến tặng anh cho Tổng Thống Lĩnh.”

Vậy mà sắc mặt của anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lần này Hứa Mộ Triều biết, anh ta thật sự không sợ. Nhưng anh ta chỉ có một mình, cơ bản không có năng lực phản kháng, chẳng lẽ anh ta quyết tâm tìm chết?

Lúc đồng ý với Đồ Lôi, Hứa Mộ Triều không hề có ý định thật sự giao Thẩm Mặc Sơ ra.

Coi như cô giao Thẩm Mặc Sơ cho hắn, Đồ Lôi sẽ chịu hài lòng sao? Tất cả quyết định đều phụ thuộc vào tính cách của hắn. Nhưng cô đã cự tuyệt hắn một lần, mặc kệ cô dùng biện pháp gì để xoay chuyển tình thế thì hắn cũng đã ghi nhớ mối hận đó rồi. Hơn nữa, hắn công khai cướp người trên địa bàn của cô, nếu cô thuận theo ý hắn, chỉ sợ sau này cô sẽ không có quyền lên tiếng nữa.

Mà tình cảm thê thảm của chàng thanh niên ở trong phòng Đồ Lôi mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô không ngăn cản được, nhưng ít nhất sẽ không dung túng.

Cô cười cười, chuyển đề tài: “Chỉ là tối nay, tù nhân của tôi . . . . . rất có thể sẽ thừa lúc tôi ngủ lén chạy trốn.”

Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cô, tiếp tục nghe cô nói: “Anh ta trộm theo túi quân dụng của tôi, bên trong có thức ăn, nước và vũ khí phòng thân. Thân thể của anh ta còn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể chạy thoát được không, hoàn toàn phải xem vận khí của anh ta. Thủ vệ hướng Tây Nam là thưa thớt nhất. Nhưngtù nhân đó chắc cũng không biết.”

“Sau đó thì sao. . . . . . Thuộc hạ của tôi, sẽ phát hiện một thi thể ở hướng Đông Nam, diện mạo đã bị dập nát hoàn toàn, qua phán đoán thì chính là tên đào phạm kia. Người chết không thể sống lại, cho nên Tổng Thống Lĩnh Thú Tộc và Bộ tư pháp của con người đại khái chỉ có thể phân chia thi thể này.”

Nói lưu loát một mạch, Hứa Mộ Triều lấy chai nước dinh dưỡng trong tủ lạnh, uống ừng ực. Uống thì ném chai đi, thoải mái ngồi trên ghế sa lon, ung dung nhìn Thẩm Mặc Sơ.

“Tại sao?” Hai mắt Thẩm Mặc Sơ đen thẳm lấp lánh như sao đêm, nhìn cô đầy đe dọa.

Cô khoanh tay khiêu khích nhìn lại anh ta: “Không phải tôi mềm lòng với anh, tôi chỉ không muốn làm bẩn tôn nghiêm của người lính. Anh đã nói, anh từng ở địa ngục, nếu một lần nữa tự tay đưa anh vào địa ngục —— chuyện như vậy không nên chút nào.”

Những lời cô nói đều thật lòng, cho dù thật giả ra sao. Thẩm Mặc Sơ nói mình đã từng ở địa ngục, vẫn làm cô hơi cảm động.

Thẩm Mặc Sơ đột nhiên nhíu mày nhìn cô.

Hứa Mộ Triều nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu như con người các anh sớm đem tiền chuộc đến, tôi nhất định giao người không chút do dự. Chẳng qua hiện nay, tự bản thân tôi còn khó giữ, số tiền chuộc đó không đợi được rồi. Thật đáng tiếc.”

Bên trong phòng an tĩnh lại, Thẩm Mặc Sơ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Hứa Mộ Triều khoát tay: “Không cần cảm động. Tương lai nếu anh có cơ hội báo đáp tôi, tôi sẽ vô cùng hoan nghênh.”

“Được.” Anh ta chỉ thốt ra một chữ đơn giản.

Hứa Mộ Triều cũng không trông cậy anh ta có thể báo đáp được gì, gật đầu: “Bảo trọng.”

Đêm càng khuya, đồng bằng thú tộc lại càng hoang vu, mênh mông mà yên tĩnh.

Tối nay là buổi tối cuối cùng Thẩm Mặc Sơ ở lại chỗ này, cuộc huấn luyện chống cự dục vọng đến đây là chấm dứt. Hứa Mộ Triều về phòng của mình nằm xuống, bên cạnh thiếu đi hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, không khỏi cảm thấy gian phòng có phần trống trải. Trong lòng cô không khỏi bật cười, không ngờ cũng thành một thói quen.

Rạng sáng, cô ngủ rất say. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô lập tức mở mắt nhìn, bóng dáng anh tuấn quen thuộc đó đứng ở cửa phòng.

“Nếu tối nay tù nhân bỏ trốn. . . . . .” Trong bóng tối giọng nói của anh trầm ấm dịu dàng đến lạ, “Trước khi anh ta rời đi, sẽ giúp cô hoàn thành buổi huấn luyện cuối cùng.”

Hứa Mộ Triều không biết, quần áo của hai người, đã bị anh ta cởi ra sao. Cô cũng không biết, thì ra là cơ thể anh ta đã khôi phục nhanh như vậy, y hệt một con báo hoang dã, dễ dàng đè chặt cô ở trên giường —— dĩ nhiên, cô cũng không thực sự phản kháng. Nếu không cho dù là cao thủ đứng đầu loài người, cũng không có cách nào đối địch với cô.

Cô cho rằng anh sẽ chỉ ôm cô, vì vậy cũng không để tâm lắm. Nhưng không ngờ, đến khi cô kịp hiểu ra, anh đã bắt đầu công thành đoạt đất.

Hứa Mộ Triều sớm đã mất khống chế, biến thân thành bán thú. Ngay cả đôi cánh ngày xưa tràn đầy sức mạnh, lúc này cũng quặp lại trên giường. Thân hình lạnh như băng của anh, dính sát vào thân hình ấm áp mềm mại của cô. Cúi đầu, liếm môi cô một chút, từ trán cô hôn xuống dưới, mân mê trên mỗi tấc da thịt… Khi đến bộ ngực, cô muốn đẩy ra, lại bị anh nắm tay ép chặt bên cạnh thân mình.

.

“Thả lỏng, tôi sẽ không làm gì cô.” Anh nói, “Chỉ là huấn luyện thôi.”

Mặt của Hứa Mộ Triều, thậm chí toàn bộ thân hình, đều ửng đỏ cả lên. Mà anh nhất quyết không tha, hôn thẳng một đường, khi ngang qua chổ tư mật của cô, vậy mà không tránh không né, liếm vào, động tác lúc thì lỗ mãng, lúc thì dịu dàng. Toàn thân Hứa Mộ Triều đều run lên, còn chưa kịp đẩy anh ra, thân thể lại bị kính thích mãnh liệt, theo cơn xúc động trào dâng lên đỉnh, hoàn thành quá trình phóng thích hoàn chỉnh.

Cô không có kinh nghiệm —— run rẩy kịch liệt, hai chân muốn kẹp chặt anh, lại vừa muốn hung hăng đá văng ra. Thế nhưng anh lại chỉ dịu dàng cầm hai chân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Mà hơi thở của anh ta, cũng trở nên dồn dập không giống trước đây.

Cảm giác run rẩy kéo dài thật lâu mới biến mất, Hứa Mộ Triều nhấc chân đá, lại bị anh ta nhanh nhẹn bắt được mắt cá chân.

Cô cúi đầu, chỉ thấy mái tóc màu đen của anh ta chôn sâu giữa đùi cô. “Đừng lộn xộn.” Anh ta nói, “Cô đã được phóng thích, tôi thì vẫn chưa!”

Hứa Mộ Triều lập tức bất động. Đầu óc của cô trở nên hồ đồ, lần đầu tiên trong đời, cô buông thả bản thân giữa lưỡi và môi của một người đàn ông. Bất ngờ như thế, hoang mị như thế, thoải mái….như thế. Cảm giác này làm cô nhục nhã, rồi lại sửng sốt.

Mà anh ta cũng không giống như bình thường. So với sự trầm tĩnh lành lùng thường ngày, tối nay, tựa hồ có thêm mấy phần bá đạo và tự tin. Bởi vì sắp phải rời đi sao?

Một lúc sau, đợi hô hấp hai người đều vững vàng lại, anh ta mới lẳng lặng ngẩng đầu lên. Đôi của anh ta dưới ánh trăng càng có vẻ ướt át , đôi mắt đen rực lửa: “Sau này, nếu như có người đàn ông nào chủ động thân mật với cô giống như hôm nay, tin rằng cô cũng có thể chống cự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.