Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 243: Triều đình nổi phong ba!




Editor: Jun

Trong chính điện của hoàng cung Tiêu quốc, lư hương mạ vàng kim tỏa ra làn khói nhè nhẹ. Trì Lệ Dập cùng các vị đại thần đang thượng nghị chuyện ai sẽ là người kế vị. Sau khi Thịnh nguyên đế Mộ Dung Nhược Hồng băng hà, con nối dòng của tiên đế Mộ Dung Long Thịnh chỉ còn lại mình Cẩn vương Mộ Dung Tề Quang.

Mộ Dung Tề Quang lại ngay cả bị dao kề cổ cũng không muốn đăng cơ làm hoàng đế, hiện tại Mộ Dung Tề Quang còn đang mất tích, ngày nào bọn họ cũng phái người đi tìm Mộ Dung Tề Quang, cùng lúc đó lại còn lo lắng nếu Mộ Dung Tề Quang kiên quyết không đăng cơ làm hoàng đế thì ai mới là người kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước.

Trì Lệ Dập hít thở sâu một hơi rồi nói:"Các vị, ở tình thế trước mắt thực sự đúng là chỉ có Cẩn vương điện hạ thích hợp nhất kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước. Còn những người khác, lão phu cảm thấy chỉ có Nhữ Dương vương có thể xem xét... Aiz..." Trì Lệ Dập nói tới đây thì liền khẽ thở dài. Dương vương này có thế đảm nhận nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, thuộc loại người tính toán chi li. Năm đó khi Dương vương còn trẻ tuổi còn chưa đi đất phong, hắn và ông từng gặp mặt qua, nếu là hắn đăng cơ làm vua thì khả năng Nhữ Dương vương sẽ xuống tay với ông.

Lời nói của Trì Lệ Dập khiến các đại thần khác cúi đầu khe khẽ thảo luận. Thủ tọa Hàn Lâm viện Thẩm Đồng cũng đứng lên nói:"Hồ quốc công, ty chức cảm thấy... Cửu Thiên Tuế đã trở lại, chuyện này có nên hỏi qua ý kiến hắn hay không..."

Lời đề nghị của Thẩm Đồng chiếm được sự đồng ý của không ít đại thần. Đối với bọn họ thì tuy Trì Lệ Dập là người đức cao vọng trọng, cầm binh đánh giặc không ai có thể thắng được ông nhưng còn việc xử lý chính sự thì ông vẫn không thông thạo bằng Quân Cơ Lạc.

hiện tại ở Tiêu quốc nổi lên bạo loạn ở khắp nơi, nhu cầu cấp bách hiện tại là có người có thể đứng ra trấn định tình hình hiện tại. Đương nhiên Cửu Thiên Tuế Quân Cơ Lạc hoàn toàn có đủ tư cách và năng lực ổn định tình hình hiện tại.

Trì Lệ Dập nhíu nhíu mày, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra.

"Cửu Thiên Tuế sẽ không xuất hiện... Quên đi, mấy ngày nay vẫn là để lão phu tự mình xuất ngựa tìm Cẩn vương điện hạ..." Trì Lệ Dập không phải không nghĩ tới để Quân Cơ Lạc chủ trì triều chính. Chỉ là hiện ông phát hiện Quân Cơ Lạc đang mưu đồ làm một chuyện đáng sợ... Nếu để hắn chủ trì triều chính thì giang sơn Mộ Dung gia... sẽ có nguy cơ ập tới.

Vì thế mấy ngày nay ông vẫn đều rất lo lắng. Ông thực sự không rõ vì sao Quân Cơ Lạc lại thích đối nghịch với người trong thiên hạ như vậy? Giả làm thái giám vào cung khiến hoàng đế mất đi quyền lực, cưới vợ sinh con... Việc gì không phải là tội đáng rơi đầu? Nhưng người này lại cố tình thích đối nghịch, chuyện nguy hiểm gì cũng dám làm.

Là cậu của Tứ Tứ, hiện tại ông chấp nhận việc cháu gái mình gả cho nam nhân này. Nhưng là phụ quốc công của Tiêu quốc, ông vẫn ủng hộ cho đại nghĩa chính thống của Tiêu quốc.

Nếu Quân Cơ Lạc vẫn tiếp tục cố chấp thì cõ lẽ không lâu nữa hai người bọn họ sẽ không tránh được một cuộc chiến lớn.

Sau khi tan triều, Trì Lệ Dập vừa ra khỏi chính điện thì một tâm phúc của ông liền vội vã chạy tới ghé tai ông nói mấy câu. Sắc mặt Trì Lệ Dập hơi thay đổi, tay vuốt ve chòm râu,lập tức mệnh lệnh cho tâm phúc của mình:"Chuẩn bị ngựa, ta phải tự mình đi thỉnh mới được!"

một lúc lâu sau, Trì Lệ Dập mang theo tâm phúc của mình đánh xe ngựa ra khỏi kinh thành. Đoàn người đi trong núi rừng rậm rạp được hồi lâu thì dừng lại trước một căn nhà nhỏ dưới chân núi.

Trì Lệ Dập xuống ngựa, dặn dò người của ông ở tại chỗ đợi lệnh.

Trì Lệ Dập đứng trước căn nhà gỗ nhỏ, khi đang định vươn tay gõ cửa thì cửa gỗ bị người ở bên trong mở ra. Bên trong cánh cửa có một nữ tử đội khăn che mặt, nhìn thấy Trì Lệ Dập thì ánh mắt lạnh như băng, giọng nói cứng ngắc hỏi:"Ông là ai?"

Trì Lệ Dập nhìn đến thì thấy nữ nhân này mặc một bộ váy màu hồng cánh sen thêu hoa la sam, váy lụa nhàu Hồ châu rủ xuống mấy hạt trân châu, trên đầu búi tóc phụ nhân đơn giản, dáng người thon thả, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng. Nhưng trên mặt phủ khăn lụa che khuất từ mũi xuống làm cho người ta không rõ ràng toàn bộ ngũ quan. Nhưng trên người nàng toát ra khí chất lạnh lùng như băng khiến người ta cảm thấy nữ nhân này thần bí mà khó có thể thân cận.

Trì Lệ Dập nhanh liếc vào bên trong nhà gỗ nhỏ một cái rồi mới khiêm tốn cười nói:"Tại hạ là Trì Lệ Dập, mạo muội không báo trước mà đã tới đây thật sự là có lỗi. Nhưng tại hạ biết hiện Cẩn vương điện hạ đang ở đây, hy vọng phu nhân có thể thông bẩm một tiếng."

Nữ tử đội khăn che liếc Trì Lệ Dập một cái rồi thu hồi tầm mắt, nàng ta thản nhiên nói:"hắn lên núi rồi, nếu ngài không ngại thì có thể vào trong ngồi đợi."

Nữ tử vừa nói vừa né mình tới cánh cửa nhường đường, Trì lệ Dập liền đi vào trong nhà gỗ nhỏ. Vừa tiến vào trong nhà gỗ nhỏ, Trì Lệ Dập liền phóng mắt nhìn qua thì thấy trong nhà gỗ bài trí hết sức đơn giản, hoàn toàn không giống như nơi ở của một Vương gia.

Nữ tử đi vào trong bếp, sau đó không lâu thì trở ra, nàng đem một ấm trà ngon đến trước mặt Trì Lệ Dập, rồi nói thản nhiên:"Ngài ngồi đi, chắc hắn sẽ nhanh trở lại thôi."

Trì Lệ Dập gật đầu rồi lại ngẩng đầu đánh giá nữ tử che mặt.

Nữ tử đó mở to hai mắt để nhìn kỹ ông. Ánh mắt hai người gặp nhau rồi lại nhanh chóng rời đi. Trì Lệ Dập híp mắt lại, khống biết tại sao ông thấy đôi mắt của nữ tử này thì cảm thấy ánh mắt rất quen,như đã từng gặp qua. Ông cố gắng nhớ lại thì đột nhiên nhận ra đôi mắt của nàng khá giống với Quân Cơ Lạc.

"Xin hỏi xưng hô với phu nhân như thế nào?" Ông không hề mang theo chút ác ý mà hỏi ngắn gọn.

Nữ tử im lặng một lúc rồi chỉ thản nhiên đáp:"Dân phụ họ Thẩm, tên một chữ Dư."

Vì không biết quan hệ của nàng và Mộ Dung Tề Quang nên Trì Lệ Dập liền mỉm cười chắp tay với nàng xem như chào hỏi.

Hai người đều trầm mặc không nói gì, không biết nên tìm chuyện gì để cùng tán gẫu. Thẩm Dư tự thấy xấu hổ liền cũng không ở lại tiếp Trì Lệ Dập nữa mà xoay người trở lại phòng bếp, Trì Lệ Dập nghe thấy ở trong phòng truyền ra một ít âm thanh.

Ngồi đợi khoảng một canh giờ mà Mộ Dung Tề Quang vẫn không thấy trở về. Nước trong ấm trà trước mặt Trì Lệ Dập đã sớm lạnh. Trì Lệ Dập ngồi không yên liền đứng lên phân phó vài tâm phúc đi tìm trong rừng một phen, còn hắn thì trở lại trong nhà gỗ nhỏ chờ Mộ Dung Tề Quang.

Đợi khi mặt trời đã ngả phía Tây, chim chóc đã rủ nhau về rừng, cuối cùng bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân hớn hở.

"Nương tử ta đã trở về rồi, hôm nay ta bắt được một con thỏ..." Cửa phòng bị đẩy ra lộ ra gương mặt như trẻ con của Mộ Dung Tề Quang, hắn mặc một bộ quần áo vải thô trên vai vác cung tên đi tới trước mặt Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập cong khóe miệng mím môi cười với hắn. Còn Mộ Dung Tề Quang khi nhìn thấy Trì Lệ Dập thì nụ cười trên mặt vụt tắt, sau đó khô khốc chào hỏi:"không ngờ nơi này mà hồ quốc công cũng tìm ra."

"Cẩn vương điện hạ, hiện giờ thời cuôc rung chuyển... Vi thần không thể không..." Trì Lệ Dập vừa định nói ra mục đích hôm nay tới đây. Mộ Dung Tề Quang đã vô cùng mất hứng lắc lắc đầu với ông, sau đó liền đi vào trong phong bếp. Trì Lệ Dập vốn định để tùy tùng cùng ông vào trong bếp nhưng ông vừa bước chân tới bên ngoài phòng bếp thì chợt nghe thấy Mộ Dung Tề Quang đang vô cùng hào hứng kể với nữ tử chùm khăn che chuyện hôm nay hắn gặp trên núi.

Trì Lệ Dập xấu hổ lắc lắc đầu, trong Mộ Dung gia thật đúng là có một hoàng tử chỉ cần mỹ nhân khôngcần giang sơn.

Ông có chút xấu hổ khẽ gõ cửa cắt đứt lời nói của Mộ Dung Tề Quang:"Cẩn vương điện hạ, quấy rầy ngài một chút, vi thần cảm thấy có một số việc phải cùng ngài nói rõ ràng..."

Mộ Dung Tề Quang nhìn nữ tử che mặt để trưng cầu ý kiến, đến khi nữ tử kia gật đầu thì Mộ Dung Tề Quang mới bằng lòng từ trong phòng bếp đi ra. Sau khi hắn cùng Trì Lệ Dập rời khỏi nhà gỗ thì trong mắt nữ tử che mặt kia nhanh chóng hiện lên một tia quyết liệt.

Trì Lệ Dập và Mộ Dung Tề Quang cùng nhau đi tới một con đường dốc cách nhà gỗ nhỏ một đoạn.

Trì Lệ Dập khẽ thở dài nhìn Mộ Dung Tề Quang đang đứng khoanh tay trước mặt nói:"Cẩn vương điện hạ, ngài là hoàng tử mà tiên đế sủng ái, sinh ra hiền quý, lại có tri thức đầy mình thích hợp nhất để kế vị đại nghiệp thống nhất đất nước. Vi thần khẩn cầu Cẩn vương điện hạ có thể nghĩ tới mặt mũi dân chúng Tiêu quốc mà kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước, chủ trì triều chính để dân chúng có được những ngày tháng an lành sung túc."

Đối mặt trước Trì Lệ Dập ăn nói nghiêm túc dõng dạc, Mộ Dung Tề Quang bỗng nhiên lại bật cười, trêngương mặt trẻ trung hiện lên nụ cười tươi tinh thuần.

hắn phóng tầm mắt ra xa, nhìn rừng cây xanh ngát phía xa rồi khẽ nói:"Phụ quốc công, để bản vương làm vua cũng không phải không thể được. Nhưng mà trước khi bản vương đồng ý với phụ quốc công thìphụ quốc công có thế đồng ý với bản vương trước một việc hay không?"

Trì Lệ Dập thấy vất vả lắm hắn mới xuống nước thì đương nhiên ông gật đầu nói:"xin mời Cẩn vương điện hạ nói, vi thần có thể làm thì nhất định cố gắng hết sức."

Mộ Dung Tề Quang cười khẽ đến trước mặt Trì Lệ Dập, mày nhướn lên, nhìn chằm chằm Trì Lệ Dập rồi thản nhiên nói:"Nếu bản vương đăng cơ làm hoàng đế thì hy vọng có thể lập nương tử của mình Thẩm Dư làm hoàng hậu, không biết ý của phụ quốc công như thế nào?"

Dù có tưởng tương như thế nào Trì Lệ Dập cũng không ngờ hắn lại đưa ra điều kiện như vậy. Nếu hắnkhông đoán sai thì Thẩm Dư trong lời Mộ Dung Tề Quang chính là nữ tử đội khăn che mặt kia.

Tuy không biết rõ thân phận của nữ tử kia nhưng ông có thể khẳng định nữ tử này không có xuất thân cao quý.

Muốn lập một nữ tử như vậy làm hậu, cho dù ông đồng ý thì các thế gia trong triều và quan to cũng không đồng ý.

Mộ Dung Tề Quang híp mắt thu hết biểu cảm trên khuôn mặt của Trì Lệ Dập vào trong đáy mắt rồi cười khẩy nói:"Phụ quốc công, bản vương vừa chỉ nói đùa với ngài thôi. Bản vương luyến tiếc để Thẩm Dư phải làm hoàng hậu. Vậy nên ngươi cũng đừng lằng nhằng nữa."

Mộ Dung Tề Quang nói tới đây thì hơi dừng lại, giọng trở nên nghiêm nghị:"Phụ quốc công, tốt hơn là ngài trở về đi. Đợi sau khi tân đế đăng cơ, bản vương sẽ mang theo nương tử trở lại đất phong. Chuyện gì trên triều đình, bản vương cũng sẽ không nhúng tay vào!"

Mộ Dung Tề Quang để lại lời này thi liền xoay người rời khỏi, Trì Lệ Dập vội vàng lên tiếng giữ lại, Mộ Dung Tề Quang xem như không nghe thấy lời ông mà vẫn bước nhanh về phía nhà gỗ. Trì Lệ Dập thực sự không còn cách nào khác đành vén áo quỳ gối với Mộ Dung Tề Quang, vẻ mặt kiên quyết.

"Cẩn vương gia, ngài là hoàng tử của tiên hoàng cũng là Vương gia của Tiêu quốc. hiện triều cương Tiêu quốc đang không xong, trong triều hỗn loạn, dân chúng lúc nào cũng có thể bị chiến loạn uy hiếp, vi thần hy vọng ngài có thể nghĩ tới dân chúng Tiêu quốc..."

"Phụ quốc công, ngài không cần nói nữa." Mộ Dung Tề Quang xoay người lại đi đến trước mặt ông, dứt khoát cắt đứt lời của ông, không hờn giận nói:"Các ngươi bảo bản vương bán mạng vì Tiêu quốc nhưng ngay cả việc lập ai làm hậu cũng không cho bản vương quyền được lựa chọn. Bản vương cũng khôngphải kẻ ngốc... Bản vương không cần biết vì triều cương mà hy sinh, vì thiên hạ xã tắc mà gánh vác. Bản vương chỉ biết là khi bản vương bị người ta ám sát, dân chúng Tiêu quốc không tới giúp bản vương, khi bản vương sắp chết, dân chúng Tiêu quốc cũng không ai cho bản vương đồ ăn. một khi đã như vậy thì vì sao bản vương phải đi quản việc sống chết của dân chúng Tiêu quốc?

không cần biết thiên hạ Tiêu quốc này ai với ai, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ chăm sóc tốt thì bản vương không có rảnh để quản sự khó khăn của dân chúng lê dân."

Lời này của hắn có chút thô tục, Trì Lệ Dập nâng mắt nhìn hắn, Mộ Dung Tề Quang vươn tay nâng ông đứng dậy nhưng giọng nói vẫn quả quyết:"Phụ quốc công, ngài đừng có bạn tâm quá. Con nối dòng của Mộ Dung gia này còn không sợ giang sơn đổi chủ thì ngài cũng không cần quá bận tâm. Theo bản vương, hôm nay giang sơn sụp đổ thì sẽ có người đứng ra gánh, việc mà phụ quốc công ngài phải làm hẳn là..." Tay vỗ vỗ bả vai Trì Lệ Dập, Mộ Dung Tề Quang nói:"Nghĩ tới đường lùi cho bản thân mình!"

Mộ Dung Tề Quang để lại lời này thì thâm sâu nhìn Trì Lệ Dập một cái rồi quyết đoán rời đi.

Trì Lệ Dập đứng ở tại chỗ trơ mắt nhìn Mộ Dung Tề Quang đi về hướng căn nhà gỗ nhỏ, mày của ông nhíu chặt, hồi lâu sau ông khẽ thở dài một hơi rồi mới rời khỏi rừng rậm.

Khi nắng chiều hoàn toàn buông xuống thì Mộ Dung Tề Quang đứng bên cửa sổ nhìn xe ngựa rời đi, trên gương mặt trẻ trung hiện lên một nụ cười thư thái. Ở bên cạnh hắn, Thẩm Dư tháo khăn che mặt xuống, ở bên má có vết sẹo do bị thiêu bỏng. Nàng thu đôi mắt đẹp, nhẹ giọng nói:"Tề Quang, chàng thực sự muốn như vậy sao? hiện chàng có thể buông tha ngôi vị hoàng đế mà người khác ước mơ tha thiết sao."

Mộ Dung Tề Quang kéo nàng vào lòng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn phía xa, nói:"A Dư, nàng cũng khôngphải không biết ta không thể làm hoàng đế. Xét cho cùng nếu ta làm hoàng đế thì chỉ sợ sẽ gây trở ngại cho vệc lớn của Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cực kì giảo hoạt, ta có thể tự hiểu được, biết chính mình không phải đối thủ của hắn. Với việc về sau bị Quân Cơ Lạc diệt trừ thì không bằng hiện tại tiếp tục làm vương gia nhàn tản thì tốt hơn!"

Thẩm Dư cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên má bị bỏng ẩn dưới bóng tối:"Tề Quang, chàng không phải gạt ta. Ta biết chàng không muốn làm hoàng đế là vì ta."

Tay Mộ Dung Tề Quang nhéo nhéo má của nàng, đôi mắt trong suốt chứa đây tình yêu với nàng.

"A Dư, nàng đừng có mà nghĩ nhiều. Sở dĩ ta không muốn tham gia vào chuyện triều chính thực sự là bởi vì Quân Cơ Lạc. không hề liền quan chút gì tới nàng."

Thẩm Dư nhẹ vỗ về hai má bị bỏng của mình, đôi mắt ẩn chưa ánh sáng lạnh như bằng. Nàng trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng nói:"Tề Quang, thực ra ta cảm thấy nếu chàng làm hoàng đế thì sẽ là mộthoàng đế tốt... Hơn nữa, Quân Cơ Lạc... Thôi quên đi, không nói nữa..." Thẩm Dư vừa nhắc tới ba chữ "Quân Cơ Lạc" thì trong lòng liền dâng lên hận thù khó nói. Mộ Dung Tề Quang cảm thấy được nàng không bình thường liền nhíu mày khẽ hỏi:"Làm sao vây?"

Thẩm Dư không được tự nhiên cười cười, tay khẽ vuốt ve cái bụng bằng phẳng của chính mình rồi mới đón lấy ánh mắt của Mộ Dung Tề Quang, dịu dàng điềm tĩnh nói:"Tề Quang, Chàng đồng ý thỉnh cầu của Trì Lệ Dập có được không? Bởi vì chàng sẽ sớm... làm cha. Tuy hiện giờ chúng ta sống rất yên ổn nhưng nếu một ngày nào đó Quân Cơ Lạc soán ngôi, hắn sẽ không buông tha cho chàng và con chúng ta... Chàng và đứa bé còn sống thì sẽ khiến hắn bị người trong thiên hạ phỉ nhổ... Tề Quang, thừa dịp bây giờ chúng ta còn có một ít quyền lực trong tay, thì xuống tay trước với Quân Cơ Lạc đi..."

Mộ Dung Tề Quang nghe nàng nói mình sắp làm cha thì hắn hơi sửng sốt còn tưởng tai mình có vấn đề.

"A Dư, nàng nói... Ta sắp làm... cha sao?" Sợ mình nghe lầm, hắn liền hỏi lại nhiều lần.

Thẩm Dư mỉm cười khẽ gật đầu.

Mộ Dung Tề Quang lập tức cảm thấy chính mình bị một trận sóng triều vui sướng ập tới, hắn không kìm lòng được mà ôm lấy Thẩm Dư, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của nàng:"A Dư, thật tốt quá rồi... Ta sắp làm cha..."

Thẩm Dư ôm chặt lấy cổ hắn im lặng tựa vào trong lòng hắn, khóe miệng nở nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Khi Mộ Dung Tề Quang bình ổn lại cảm xúc Thẩm Dư lại kéo góc áo của hắn nói:"Tề Quang, vì con của chúng ta, chàng thử đáp ứng thỉnh câu của Trì Lệ Dập có được không?"

Vu sướng trên khuôn mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang dần lui xuống, hắn nghi hoặc nhìn chăm chú Thẩm Dư:"A Dư, giờ nàng đang nói thật không vậy?" Cho tới bây giờ tính nàng đều không thích tranh giành, hiện giờ là làm sao vậy?

Thẩm Dư giương hàng mi, vô cùng khẳng định gật gật đầu.

Nàng hận Quân Cơ Lạc, hận không thể lột sạch da hắn. Biết bao đêm nàng đều mơ thấy mình dùng đao xuyên chết Quân Cơ Lạc, nhưng mỗi khi tỉnh mộng nàng lại buồn rầu vì đó chỉ là giấc mộng.

hiện nàng đã tới hoàng thành, cũng cách Quân Cơ Lạc rất gần thì hận trong lòng nàng lại bốc lên ngùn ngụt.

Nàng thực sự hy vọng có thể dùng nỗ lực của bản thân mà giết chết Quân Cơ ạc, báo thù cho phụ thân và tỷ tỷ của mình...

Trong đôi mắt trong suốt của Mộ Dung Tề Quang hiện lên tia căng thẳng, lắc lắc đầu nói:"A Dư, chuyện này chúng ta đừng lo lắng nữa... nói thật với nàng ta thực sự không đấu lại được Quân Cơ Lạc..."

hắn thản nhiên nhưng Thẩm Dư lại không hề cam lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.