Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 87-2: Sủng nàng lên tận trời (3) (2)




Nàng rốt cục biết bởi vì sao người này mỗi lần đều thích đem nàng tới loại địa phương hoang vu không bóng người này. Ở trong này, cho dù nàng kêu đến rách cổ họng đều không có người đến cứu nàng.

Mà bằng vào thủ đoạn tra tấn người cao siêu kia của hắn, chỉ sợ chờ sau khi nàng bị chà đạp, nàng cũng không thể lại đi báo quan.

Quân Cơ Lạc lúc này vội vàng ở trên người nàng khai khẩn, thân mình hắn tiến lên phía trước, liền lại phá vỡ tầng tầng trở ngại. Mà lúc nghe được âm thanh của Đường Tứ Tứ hô đau, hắn cắn răng nói: "Tứ Tứ, lần đầu tiên đều như vậy, nàng ráng chịu một chút nhé."

Lời tuy nói như vậy, nhưng nhìn thấy mặt nàng yếu ớt như hoa lê, nước mắt chảy xuống kia không kém phần thẹn thùng, hắn đình chỉ động tác trên tay.

Đem đầu mình vùi trong ngực nàng, hắn thật không biết làm sao, lại không thể tránh được.

Tay hắn giải khai huyệt vị của nàng. Đường Tứ Tứ được tự do, mở lớn miệng, liền như hả giận dùng sức cắn một ngụm ở trên cánh tay hắn. Quân Cơ Lạc hít vào một hơi, đè lại thân thể nàng: "Đừng nhúc nhích!"

Tên đã sớm ở trên cung, lại bị nàng không ngừng giãy dụa. Hắn càng phấn khởi, rốt cuộc không kháng cự được dụ hoặc của thân thể mềm mại dưới thân kia. Hắn ôm thân thể nàng, tung hoành rong ruổi. Mà Đường Tứ Tứ lại chỉ có thể như một chiếc thuyền con trôi nổi theo sóng trên đại dương mênh mông, trong lòng cho dù có không cam lòng đến cỡ nào nhưng chỉ có thể theo sóng biển phiêu đãng.

Sau đó, tiếng khóc vỡ vụn xen lẫn tiếng cầu xin của nàng quanh quẩn ở khắp rừng hoa tử vi.

Mà trước khi hôn mê nàng mở to hai mắt tan rã nhìn lên trời sao, cả người cùng mặt nàng như hồng đào, trong miệng là thanh âm rên rỉ khe khẽ không dừng được.

Lúc này, ánh trăng trên bầu trời lại lộ ra từ tầng mây. Trời cao trăng sáng, trong ánh sáng màu xám bạc sáng chói chiếu trên đất rộng, hơn nữa giữa không trung Trường sở màu trắng lơ lửng như lông tơ tràn ngập rừng hoa tử vi, thoạt nhìn thần bí mà lại ôn nhu.

"Quân Cơ Lạc, ta chán ghét ngươi!" Nàng cắn răng, hét lên nhưng ngay sau đó nàng đã bị hắn tra tấn hôn mê.

Quân Cơ Lạc phủ ở trên ngực nàng, khóe miệng cong lên đầy thỏa mãn.

Đáng tiếc thật, chỉ là "chán ghét" mà thôi. Chẳng lẽ không phải là "hận" hắn sao?

Bất quá về sau hắn có là thời gian cùng tinh lực làm cho nàng "hận" hắn.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng. Mộ Dung Long Thịnh từ trên long tháp bừng tỉnh, hắn theo bản năng gọi một tiếng "Cơ lạc", đột nhiên nhớ lại hôm qua Quân Cơ Lạc đại hôn, hắn đặc biệt ân xá hắn ta ba ngày phép.

"Hoàng Thượng, đã đến giờ lâm triều!" Có một tiểu thái giám thông minh lúc này xuất hiện ở ngoài màn, cung kính nói.

Mộ Dung Long Thịnh vỗ vỗ trán, có chút khó chịu. Hắn không kiên nhẫn nói: "Nói với bọn họ hôm nay thân thể trẫm có bệnh nhẹ, không lâm triều." Ngày hôm qua một Đường Vân Nhiễm, còn có hai mỹ nhân Tây Vực hiện tại nằm ở bên cạnh người hắn, ba nữ nhân này làm cho hắn đặc biệt thoải mái chơi đùa một trận.

Nhưng dù sao tuổi lớn, thân thể có chút ăn không tiêu.

"Hoàng Thượng, lâm triều hôm nay... không thể hủy bỏ. Bởi vì khu vực Hoài Cao xảy ra nạn hạn hán. Ngày hôm qua Cửu Thiên Tuế có dặn dò qua, lâm triều hôm nay Hoàng Thượng nhất định phải đi. Bằng không khẳng định triều thần sẽ làm phiền Hoàng Thượng rất nhiều ngày." Tiểu thái giám kia cung kính đem Quân Cơ Lạc ra.

Vừa nghe Quân Cơ Lạc dặn dò như vậy, Mộ Dung Long Thịnh liền biết nạn hạn hán khu vực Hoài Cao hẳn là thập phần nghiêm trọng. Nếu là chuyện nhỏ nhặt, Quân Cơ Lạc hoàn toàn có thể giúp hắn xử lý.

Mộ Dung Long Thịnh đứng dậy, cho người tắm rửa thay quần áo.

Nhưng hôm nay đầu của hắn cực kỳ đau, vì tránh để cho khi lâm triều lại bị đám đại thần kia ầm ỹ khiến đầu càng đau. Hắn liền cho thái giám đi lấy kim đan.

"Hoàng Thượng, Cửu Thiên Tuế có dặn tháng này ngài chỉ có thể ăn sáu viên kim đan. Mà trong ba ngày hắn không tiến cung, ngài không thể tiếp tục dùng kim đan. Nếu không, đối với thân thể ngài rất tai hại." Tiểu thái giám nói xong, lại đem Quân Cơ Lạc ra. Loại kim đan này ăn nhiều, đích xác đối với thân thể không tốt. Nếu chẳng may Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, đám nô tài như bọn họ đều không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Cho nên, bọn họ đều nghiêm khắc dựa theo phân phó của Quân Cơ Lạc mà chấp hành.

Mộ Dung Long Thịnh không kiên nhẫn, hắn phất tay đối với tiểu thái giám kia thét ra lệnh, nói: "Nhanh đi lấy kim đan đem đến cho trẫm, nếu tiếp tục nói năng vô nghĩa kéo ra ngoài chém."

Tiểu thái giám kia vừa nghe phải chém đầu liền sợ hãi, do dự một lát, liền đi lấy kim đan. Mộ Dung Long Thịnh dùng nước trà uống kim đan, kim đan vừa vào bụng, hắn liền cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều.

Đứng dậy đi thượng triều.

Trên triều đình văn võ bá quan chia làm hai bên như trước.

Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch đầu tiên từ trong đội ngũ đứng ra, nói với Mộ Dung Long Thịnh: "Phụ hoàng, Tri phủ Hoài Cao giấu diếm tình hình thiên tai không báo, nên lấy trảm lập tức hành quyết. Sau đó triều đình chúng ta cần mau chóng phái người đến khu tai nạn đi trấn an dân tâm, phân chia vật cứu tế. Nhi thần tiến cử Thám hoa Chu LươngXương, người này làm quan được dân chúng kính yêu sâu sắc, có thể nhận lấy trọng trách."

Mộ Dung Ôn Trạch vừa nói xong, Mộ Dung Nhược Hồng liền hướng Hộ Bộ Thượng thư đã bị hắn mượn sức truyền ánh mắt, Hộ Bộ Thượng thư liền bước ra khỏi hàng. Hắn dựa theo yêu cầu của Mộ Dung Nhược Hồng đưa ra một người khác tuyển đi Hoài Cao trấn an dân tâm.

Kỳ thật trong triều mọi người đều biết, hiện tại tuy rằng địa phương Hoài Cao này xảy ra tình hình hạn hán. Nhưng nơi này sản vật phong phú, dân chúng giàu có. Chờ qua đoạn thời kì gian nan này, người đảng nào có thể lên làm tri phủ Hoài Cao đối với đảng đó liền có ưu thế. Cho nên Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Ôn Trạch mới nghĩ cách xếp người vào.

Mộ Dung Long Thịnh đối với hành vi tranh quyền của hai đứa con này của hắn là cực kỳ khinh thường. Hắn ho nhẹ, vừa định đánh gãy thanh âm người hai đảng đang nói chuyện, đột nhiên bụng truyền đến một trận quặn đau, cơ thể toàn thân hắn tiện đà đều buộc chặt.

"Trẫm... Trẫm..." Hắn há miệng mới vừa nói mấy câu, nước miếng màu trắng theo khóe miệng tràn ra.

"Hoàng Thượng!" Tiểu thái giám đứng ở bên cạnh người hắn vừa thấy bộ dáng này, kinh hãi nhanh xông lên trước. Mà Mộ Dung Long Thịnh ở trong tiếng kinh hô của tiểu thái giám, toàn thân run rẩy ngất đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.