Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 63: Cây cỏ non chính là chuẩn bị cho lão trâu già ăn




Trong dược quán của Tiết thần y. Sau khi Tiết thần y chẩn mạch xong cho Quân Cơ Lạc, trợn mắt nhe răng nói, "Là tên quỷ thiếu đạo đức nào thế này, lại hạ độc cực kì độc ác cho một hoạn quan như ngươi vậy chứ. Ngươi nói thử xem, một tên hoạn quan như ngươi, nếu chẳng may độc trên người tái phát, ngươi phải làm sao đây. Tùy tiện kiếm tiểu cô nương cho ngươi phát tiết một phen à? Nhưng ngươi cũng không có cái vật kia, đây không phải rõ ràng là tra tấn ngươi sao?"

Ánh mắt Quân Cơ Lạc bỗng nhiên trở nên sắc bén, cúi đầu nhìn khói lư hương đang đốt trong phòng. Trí nhớ của hắn trở lại mấy ngày trước, thích khách này đột nhiên xuất hiện khi hoàng đế cùng một ít phi tần du ngoạn trong hồ. Bọn họ huấn luyện có tổ chức, hơn nữa mục tiêu thẳng về hướng Mộ Dung Long Thịnh. Lúc ấy, nếu hắn không động thân ra cứu Mộ Dung Long Thịnh một phen, thì Mộ Dung Long Thịnh đã sớm gặp Diêm Vương rồi.

Đương nhiên, Mộ Dung Long Thịnh già nua ngu ngốc quả thực chỉ là tên phế vật, hắn ra đao cứu ông ta, ông ta lại còn không biết chạy trốn. Cũng bởi vì ông ta, mà hắn bị mấy chục hắc y nhân vây đánh.

Tiếp sau đó, hắn trúng độc sâu tên gọi là... Tam sinh tình độc tranh.

Độc này nếu không giải được, một khi phát tác, thì có thể sẽ biến thành cầm thú đúng như lời Tiết Mạc nói.

"Quỷ thiếu đạo đức, ngươi cho ta thời gian hai ngày, ta xem có thể điều phối giải dược hay không. Về phần trong hai ngày này... Tự giải quyết cho tốt đi.” Tiết thần y nhìn hắn tràn đầy thâm ý, lập tức như một trận gió bay đi.

Sau khi hắn ta rời đi, trong lòng Quân Cơ Lạc là một trận phiền muộn. Hắn cho người đem một ít công văn chuyển đến phòng khách dược quán.

Cũng không bao lâu sau, lỗ tai hắn chợt nghe ngoài cửa có âm thanh nói chuyện, sau đó không lâu liền có thị vệ báo lại, nói Đường Tứ Tứ đến gặp hắn.

Quân Cơ Lạc sửa sang lại y phục trên người, ngồi ngay ngắn ở thư án. không bao lâu sau, liền nhìn thấy thân ảnh Đường Tứ Tứ nhỏ bé và yếu ớt xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

Đường Tứ Tứ quy củ cúi người thi lễ với Quân Cơ Lạc, nhân tiện nói, "Cửu Thiên Tuế, nghe nói ngài bị thương, Tứ Tứ đến thăm ngài. Ngoài ra, trước đây... Đa tạ Cửu Thiên Tuế đã ra tay cứu giúp.”

Trên vách núi đen, nếu không có Quân Cơ Lạc tới cứu nàng. Đường Tứ Tứ tin tưởng, mình hiện tại có thể đã là một oan hồn.

Vì việc này, nàng cảm thấy, nàng hẳn là nên tự mình tới cửa hướng Quân Cơ Lạc nói lời cảm tạ.

"Thân thể của nàng đã khỏe hẳn chưa?" Phiền muộn trong lòng Quân Cơ Lạc sau khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ, chẳng những không hề tiêu giảm, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. hắn cố gắng áp chế cơn sôi sục trong lòng, đôi mắt u ám cũng tận lực không nhìn nàng.

Đường Tứ Tứ không biết hiện tại tâm lý đang dao động của hắn. Nàng cười nói, “Đã khỏe khá nhiều. Cửu Thiên Tuế, vẫn phải nên nói tiếng thực xin lỗi với ngài. Tứ Tứ nghe nói ngài đồng ý cho Tiết thần y rất nhiều bạc, Tiết thần y mới nguyện ý chữa bệnh cho ta..."

Quân Cơ Lạc chỉ nghe được nửa câu nói trước của nàng, về phần câu kế tiếp, hắn hoàn toàn không hề nghe thấy. Hắn phát hiện ánh mắt hắn không tự chủ được chăm chú nhìn vào cánh môi anh đào hé ra hợp lại kia của Đường Tứ Tứ. Không biết tại sao, nhìn thấy đôi môi hé ra hợp lại kia, trong lòng hắn toát ra một ý tưởng lớn mật vớ vẩn.

Cũng may hắn kịp thời giết chết ý tưởng của mình, trong lòng mỉm cười, thầm cảm thấy chắc là do Đường Tứ Tứ là nữ tử hắn tiếp xúc nhiều nhất, cho nên hắn mới có thể kìm lòng không đậu sinh ra cái loại ý tưởng này.

Bất quá, chết tiệt! Đừng tưởng rằng hắn không biết người phía sau màn sai sử đám hắc y nhân là ai.

Xem ra, là hắn mấy ngày nay quá đỗi nhân từ, thế cho nên những người đó đều cảm thấy Cửu Thiên Tuế hắn đã già đi, dám động thủ trên đầu thái tuế.

Chờ hắn giải độc xong, hắn cũng nên động thủ thanh lý cho sạch rồi.

"Cửu Thiên Tuế? Cửu Thiên Tuế..." Đường Tứ Tứ đem lời nói mình muốn nói xong, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, liền phát hiện hắn giống như đang thất thần ngẩn người. Nàng mở miệng gọi vài tiếng.

"Hả? A! Vừa rồi nàng nói cảm tạ bản đốc đúng không, không cần. Sau này nàng tự cẩn thận một chút đi.” Ý thức của Quân Cơ Lạc bị nàng gọi trở về, nhưng con ngươi u ám của hắn vẫn là nhịn không được đảo qua cánh môi của Đường Tứ Tứ, hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Bản đốc phái người đến vực thẳm kia để tìm qua, không tìm được thi thể biểu ca của nàng.”

Đôi mắt Đường Tứ Tứ phát ra một tia khát máu, hai tay cũng nắm lại thành quyền.

Đường Vân Nhiễm, Mộ Dung Nhược Hồng... Các ngươi chờ đó cho ta.

Ngoài cửa sổ kêu "ào ào", một trận gió thổi đến, đem cuốn văn đặt trên thư án rào rào thổi bay. Giấy trắng như tuyết bay đầy trời, Đường Tứ Tứ đứng ở nơi đó, đôi mắt Quân Cơ Lạc liếc mắt một cái, nhìn thấy trong tròng mắt đen bóng của nàng như đang chảy một dòng suối mát trong, lộ ra một cỗ cứng cỏi cùng thong dong. Nhìn khuôn mặt, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, cũng là thanh lệ.

Quân Cơ Lạc bỗng nhiên cảm thấy vòm miệng khô khốc.

Đường Tứ Tứ cúi xuống đem cuốn văn bay rớt trên mặt đất nhặt lên, đặt ở trên thư án. Quân Cơ Lạc trong giây lát thoáng nhìn thấy các ngón tay ngọc đầy đặn của nàng, hầu kiết hắn cao thấp cuồn cuộn vài cái.

"Cửu Thiên Tuế, có một chuyện Tứ Tứ muốn cầu ngài hỗ trợ..." Đường Tứ Tứ muốn hắn hỗ trợ bảo đảm khi Đường Vân Nhiễm tiến cung tuyển tú nữ sẽ không bị bọn người Mộ Dung Ôn Trạch cho người thay thế. Chỉ là, lời này nàng còn chưa có nói ra miệng, nàng liền cảm giác được một đôi mắt cực nóng đem nàng trói chặt.

"Cửu, Cửu Thiên Tuế..." Bộ dáng Quân Cơ Lạc lúc này có chút dọa người. Đường Tứ Tứ ý thức không thích hợp, bộ dáng hắn hiện tại dường như trúng mị độc giống lúc ở Già Lam tự trước đây.

Nghĩ đến mị độc, Đường Tứ Tứ nhanh chóng lui về phía sau vài bước, sau khi qua loa hành lễ với Quân Cơ Lạc, vội vàng nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài một ngày bận rộn khẳng định còn có rất nhiều chuyện phải làm, Tứ Tứ không quấy rầy.” nói xong lời này, nàng giống như là chạy nạn trốn ra ngoài phòng.

Quân Cơ Lạc nhíu mày, biết là mình đã dọa nàng rồi. Hắn sai người chuẩn bị một ít nước đá, hắn để trần nửa người trên bước vào thùng tắm, cuối cùng tạm thời ngăn được mị độc.

Ban đêm.

Đường Tứ Tứ tắm rửa xong, đang muốn trên giường ngủ. Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa.

"Ai thế?" Đường Tứ Tứ nghiêng tai hỏi.

"... Ta.” một thanh âm sâu kín truyền đến.

Đường Tứ Tứ hoảng sợ, đêm hôm khuya khoắt, Quân Cơ Lạc tìm đến nàng có chuyện gì?

Nghĩ đến bộ dáng kia của hắn lúc ban ngày, Đường Tứ Tứ nhanh nói, "Cửu Thiên Tuế, ta đã lên giường chuẩn bị ngủ, có chuyện gì chúng ta ban ngày rồi nói sau.”

Nàng đem lời này nói xong, liền lo lắng đề phòng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó không lâu, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Trong lòng nàng buông lỏng, nhanh đi đến cạnh cửa, kiểm tra then cửa một lần nữa.

Đợi sau khi không có phát hiện vấn đề gì, lúc này nàng mới nhanh chóng nằm lên giường.

Trằn trọc đến nửa đêm về sáng, rốt cục nàng mơ hồ ngủ được. Chỉ là, không bao lâu, nàng cảm giác được trên người như bị cái gì đè vậy.

Đang mơ mơ màng màng, nàng mở to mắt, gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia áp sát mắt làm cho nàng bị dọa nhất thời liền tỉnh táo lại.

"Cửu, Cửu Thiên Tuế..." Nàng run giọng gọi.

Quân Cơ Lạc "Ừm" phản ứng lại, nhưng đôi mắt lợi hại của hắn đang nhìn chằm chằm gáy ngọc trắng nõn kia đang lộ ra bên ngoài.

"Cửu Thiên Tuế, đêm đã khuya. Người vẫn là nhanh quay về phòng của người đi thôi.” Đường Tứ Tứ không biết hắn vào bằng cách nào, nhưng nàng biết nếu hắn tiếp tục ở lại trong phòng của nàng, trinh tiết của nàng có thể sẽ không bảo vệ được.

A, nhưng cũng không đúng. hắn là một hoạn quan, hẳn là không thể đi?

Ngay lúc Đường Tứ Tứ đang âm thầm cảm thấy may mắn, Quân Cơ Lạc cũng đã dùng hành động thực tế của hắn đập nát ảo tưởng của Đường Tứ Tứ.

Quân Cơ Lạc thở hổn hển, đôi bàn tay to khẽ vuốt qua gương mặt của nàng, đầu ngón tay có xúc cảm ôn nhuận trắng mịn, sau đó tay hắn dừng ở trên nút thắt của y phục.

Khi Đường Tứ Tứ còn không kịp ngăn cản, nàng phát hiện nút thắt đầu tiên trên y phục của nàng đã bị cởi ra.

"Cửu Thiên Tuế, không thể được!" Đường Tứ Tứ hoảng hốt, gấp đến độ nhanh tay bảo hộ ở trước ngực của nàng. Nhưng Quân Cơ Lạc cười ha hả, hai tay lại bá đạo chế trụ hai tay của nàng, sau đó áp dưới gối đầu.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, trong tròng mắt u ám tà ác làm như có hai ngọn lửa thiêu đốt. Lửa nhỏ càng cháy càng lớn, phảng phất muốn đem cả người nàng đều nướng cháy.

Đường Tứ Tứ đã sớm sợ tới mức không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mà Quân Cơ Lạc bỗng nhiên vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên hai má nõn nà của nàng, hắn nhất thời cảm thấy toàn thân có một luồng điện truyền qua, trong lòng dâng lên xúc động không thể ức chế.

Xúc động thúc giục, tay hắn thô bạo cởi ra nút thắt thứ hai trên y phục của Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, nàng giãy dụa không ngừng, sợ tới mức luống cuống, cầu xin tha thứ nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài bỏ qua cho ta đi..."

Quân Cơ Lạc làm như hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của nàng, ánh mắt hắn mơ hồ dừng ở hai nơi mềm mại kiều diễm đang hiện ra kia. Tay nhẹ nhàng bao phủ một bên, cảm giác mềm mại đến tột đỉnh từ lòng bàn tay truyền đến làm cho Quân Cơ Lạc hít một hơi thật dài.

Mà Đường Tứ Tứ bị thế này làm thiếu chút nữa bật khóc òa lên. Nàng muốn giãy dụa thoát ra, nhưng sức lực của Quân Cơ Lạc đáng sợ đem nàng giam cầm gắt gao.

Quân Cơ Lạc hơi nhắm mắt, bàn tay như say như mê vuốt ve vật hình tròn trước ngực kia. Đường Tứ Tứ đau đớn khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn như cái bánh bao.

Nhưng Quân Cơ Lạc tựa hồ cũng không thỏa mãn cứ như vậy, hắn lại duỗi tay cởi mở nút thắt thứ ba trên y phục của Đường Tứ Tứ. Trước ngực Đường Tứ Tứ chợt lạnh, mà Quân Cơ Lạc lại đột nhiên cách y phục ngậm chặt một khối tròn trong đó, thân mình Đường Tứ Tứ nháy mắt bị buộc chặt, hít một hơi thật sâu.

Quân Cơ Lạc chậm rãi cách lớp áo gặm, liếm, cắn.

Mà Đường Tứ Tứ bị hắn trêu chọc như vậy sống không bằng chết.

"Cửu Thiên Tuế, van cầu ngài, buông tha ta đi!" nói lời thật tình, Quân Cơ Lạc đối với nàng đúng là không tồi.Trong lòng nàng cũng thực cảm kích hắn, nhưng phần cảm kích này cũng không đủ để cho nàng cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân hắn bị hắn tùy ý chơi đùa như vậy.

Đuôi lông mày của Quân Cơ Lạc khẽ nhướng, lúc này toàn thân hắn càng thêm khô nóng khó nhịn, một luồng sóng nóng bỏng dâng lên nướng cháy thân thể hắn. Hắn giờ phút này thầm nghĩ kiếm nơi mát mẻ để hòa mình vào, mà thân thể lạnh lẽo của Đường Tứ Tứ đúng là cực kì phù hợp yêu cầu của hắn.

Hắn bắt đầu dùng tay cởi áo của mình, sau đó liền đem thân thể của mình dán trước ngực nàng.

Đường Tứ Tứ kinh hãi cắn Quân Cơ Lạc. Nàng hy vọng có thể làm cho hắn đau mà dừng lại, nhưng cái cắn này của nàng, đối với Quân Cơ Lạc mà nói, quả thực là quá yếu.

Đôi mắt Quân Cơ Lạc tỏa sáng, giống như ánh mắt sói, dường như muốn ăn Đường tứ tứ ngay lập tức.

Đường Tứ Tứ cảm thấy nguy cơ thật lớn, đột nhiên nàng dùng đầu mình hung tợn đụng mạnh vào trong ngực Quân Cơ Lạc. Tay Quân Cơ Lạc hơi buông lỏng, hai tay Đường Tứ Tứ bị giữ liền thoát ra.

Nàng ra sức hướng Quân Cơ Lạc đánh một cái tát, sau đó nhanh chóng rút cây trâm trên đầu dùng sức đâm vào ngực Quân Cơ Lạc. Cái trâm cài đầu lướt qua ngực Quân Cơ Lạc, chỗ ngực hắn lập tức hiện ra một vết máu, trong phút chốc trên vết máu có máu tươi ào ào chảy ra.

Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc càng thêm cuồn cuộn ánh mắt cực nóng, hắn lại ra sức giữ nàng, cướp đi cây trâm cài đầu trong tay nàng, hơn nữa càng thêm dùng sức giam giữ hai tay nàng.

Mà tay kia dành ra thì theo váy hướng dần lên phía trên, dừng ở hang sâu u tối.

Bờ vai Đường Tứ Tứ run lên, nước mắt liền tuôn rơi lã chã xuống dưới. Nước mắt trong suốt theo hai má nàng trượt trên áo gấm, nhỏ xuống dưới gối.

Quân Cơ Lạc lại cúi người khẽ liếm nước mắt mằn mặn lăn trên má nàng, sau đó hắn bắt đầu động thủ muốn cởi bỏ quần nơi hạ thân... Đường Tứ Tứ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

"Phanh!"

Tiếng một vật nặng đánh trúng đột nhiên truyền đến.

Đường Tứ Tứ rất nhanh cảm giác được thân thể của hắn bỗng dưng buông lỏng, nàng nhanh chóng mở mắt ra, liền thấy được Tiết thần y đang cầm một cây chùy lớn đánh ngất Quân Cơ Lạc.

Tiết thần y sờ sờ cái mũi, xấu hổ cười cười, "Xin lỗi, đều do ta không tốt, không có coi chừng tên quỷ thiếu đạo đức này, cho hắn chạy đến đây. Ta lập tức kéo hắn đi.”

Đường Tứ Tứ nhanh chóng kéo qua áo ngủ bằng gấm bên cạnh, bao bọc toàn thân mình. Tiết thần y rầm rì hai tiếng, tay liền kéo Quân Cơ Lạc đi, đưa cả thân mình hắn khiêng lên trên vai.

Mà lúc hắn sắp đi ra cửa phòng, hắn đột nhiên cảm thấy hành vi dã thú đêm nay của Quân Cơ Lạc phỏng chừng sẽ dọa tiểu cô nương này sợ đến bệnh mất. Liền dừng chân lại, cười hắc hắc, giải thích cho hành động quái dị đêm nay của Quân Cơ Lạc, "Đường Nhị tiểu thư, Quỷ thiếu đạo đức này trúng mị độc, ta còn chưa kịp điều phối được giải dược, cho nên mới... Mấy ngày nay cô nương nên cẩn thận một chút, đừng cho Quỷ thiếu đạo đức này đến gần ngươi, bằng không hậu quả..."

Đường Tứ Tứ không trả lời Tiết thần y, nàng đem mình cuộn thành một khối. Tiết thần y cũng không nói thêm nữa, trực tiếp khiêng người rời đi.

Mà khi bọn họ đi rồi, Đường Tứ Tứ nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến cạnh cửa, cài lại then, lại đem bàn ghế trong phòng đều để ở phía sau cánh cửa.

Làm xong hết những chuyện này, nàng vẫn còn lo lắng. Nửa đêm này, nàng không chợp mắt nữa. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng chỉ nói qua loa với đồ đệ của Tiết thần y, sau đó vội vàng rời khỏi y quán.

Ở lầu hai y quán, Quân Cơ Lạc một thân mặc trường bào màu xanh da trời, tay áo thêu hình những đám mây, đứng ở bên hiên cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Tứ Tứ rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên chút đỏ ửng khả nghi.

Tiết thần y ở phía sau hắn mắng, "Quỷ thiếu đạo đức, ta xem tối hôm qua Đường Nhị tiểu thư phỏng chừng bị dọa không nhẹ. May mắn tối hôm qua ta tới kịp, nếu không... Hừ hừ, tên hoạn quan như ngươi đã không có vật để gây họa, còn người ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, ngươi xác định ngươi có thể ăn sao? Ai, bất quá nói đi nói lại, tối hôm qua ngươi phỏng chừng sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã hôn đủ, nhìn cũng nhìn hết rồi... Theo lý thuyết ngươi nên phụ trách với tiểu cô nương người ta đó.

Ai, bất quá ai gả cho tên thái giám tiếng xấu vang trời như ngươi đúng là không may mà. Tiểu cô nương người ta kiếp trước không biết đã lỡ gặp phải chuyện xúi quẩy gì nên kiếp này mới gặp được tên Quỷ thiếu đạo đức như ngươi.”

Tiết thần y nói liên miên cằn nhằn lải nhải.

Quân Cơ Lạc đem lời nói của hắn thu vào trong tai, lại cúi đầu nhìn vết máu trước ngực đêm qua mới thêm kia.

"Ai nói thái giám không thể cưới vợ? Là ai nói gả cho thái giám chính là xui xẻo tám đời? Chỉ cần bản đốc nguyện ý, có thể đem nàng làm công chúa mà nuông chiều.” Quân Cơ Lạc thập phần đột ngột nói một câu khí phách mười phần.

Tiết thần y châm biếm, lại quở trách một trận lời nói của Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cũng chỉ lộ ra một nụ cười bí hiểm.

Đường Tứ Tứ đứng ở cửa Đường phủ nhìn lên khối bảng hiệu bắt tại xà ngang kia, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc. Lúc này trở về, nàng phải càng ác hơn, càng mạnh hơn trước kia, … Tuyệt đối không cho Đường Vân Nhiễm giẫm lên máu xương của người nàng thân nhất.

không phải Đường Vân Nhiễm nàng ta vẫn tự xưng là bản lĩnh câu dẫn nam nhân hạng nhất sao? Được! Lúc này đây, nàng thật ra muốn nhìn xem Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng ở trước ngôi vị hoàng đế lựa chọn ngai vàng hay là lựa chọn Đường Vân Nhiễm.

Đường Tứ Tứ ở trong lòng kiên định hạ quyết tâm, liền thong dong thong thả bước vào Đường gia.

"Lão phu nhân, lão gia, Nhị tiểu thư đã trở lại!" âm thanh Cung ma ma kích động ở trong sân vang lên.

Mà một tiếng này, như một trận sấm sét đánh qua tai Đường Trọng Nguyên, Đường lão phu nhân cùng Đường Vân Nhiễm ở trong phòng. Nhất là Đường Vân Nhiễm, sau khi nghe tin tức Đường Tứ Tứ bình an trở về, móng tay ả ta bất giác dùng lực cắm vào trên cánh tay Đường lão phu nhân. Đường lão phu nhân không vui nhíu mày, hất tay ả ra.

"Cung ma ma, ta không có nghe lầm chứ? Tứ Tứ đã trở lại?" Đường lão phu nhân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Cung ma ma, Cung ma ma cười toe toét. Nhưng Đường Trọng Nguyên dường như nhớ tới cái gì, nhíu mày nhăn mặt căng thẳng.

Đợi đến khi Đường Tứ Tứ vào đại sảnh, Đường Trọng Nguyên nhanh chóng chạy vội đến trước mặt Đường Tứ Tứ, ông ta không hề quan tâm ân cần thăm hỏi, không hề có vẻ mặt vui mừng, mà là tay giơ lên, một cái tát hung hăng trực tiếp đánh về phía Đường Tứ Tứ, làm Đường Tứ Tứ lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

"Đứa con gái không biết liêm sỉ như ngươi, trong ba tháng nay đã đi nơi nào?"

Khóe miệng Đường Tứ Tứ bất thường nhếch lên, không có lần sau! Đừng mơ tưởng lại đánh nàng!

Nàng sẽ cho đệ đệ mình trở về, Đường phủ này là của đệ đệ nàng Đường Tử An. Về phần Đường Trọng Nguyên, ha ha... Như thế nào thì như thế ấy đi!

TG: Hôm nay làm một cái kịch trường:

Quân Cơ Lạc: Tác giả không có đạo đức, bản đốc chẳng những không ăn được cây cỏ non mướt, còn bị cây cỏ non khi dễ. ~(0)~

Mộ Dung Thương Quân: Đó là bởi vì ngươi không có tặng lễ vật cho tác giả!

Quân Cơ Lạc: Vô sỉ, ngươi tặng cái gì?

Mộ Dung Thương Quân: một xe bánh ngọt.

Quân Cơ Lạc: Quả nhiên có tiền.

Mộ Dung Thương Quân: ~(0)~ Nhưng hiện tại đất diễn của bổn vương còn không có, chuyện riêng của Đường phủ kia nhiều phết.

Đường Tứ Tứ: Hai người các ngươi tạm lui vào sau, ta phải xuất tuyệt chiêu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.