Đại Tụng Sư

Chương 172: Chương 172: Là Một Yêu Tinh




Q1 – CHƯƠNG 172: LÀ MỘT YÊU TINH

Dịch giả: Luna Wong

Ở dưới nhuyễn tháp của thư phòng Nghiêm Trường Điền có một ngăn kéo, ngăn kéo này coi như là sai vặt hầu hạ trong phòng cũng không biết.

Liễu thị biết, còn là bởi vì có lần Nghiêm Trường Điền cùng nàng hồ đồ ở nhuyễn tháp này, nàng rớt một khuyên tai, mà lúc tìm ở nhuyễn tháp, phát hiện.

Lúc này, nàng nhìn trực chuyết lam sắc nhiều nếp nhăn trong ngăn kéo đờ ra, một lúc lâu nàng lấy trực chuyết ra, trải lên nhuyễn tháp.

Trực chuyết không có vết máu nàng sợ, thế nhưng cúc áo thứ ba mất rồi.

Liễu thị lại lục trong ngăn kéo, không có gì cả, nàng ngồi ở nhuyễn tháp, sắc mặt trầm lãnh, không biết đang suy nghĩ gì.

“Nghiêm phu nhân.” Bỗng nhiên, nàng vẫn chưa từng chú ý sau tấm bình phong, có một người đi tới, Liễu thị sợ hết hồn, kinh đứng lên, “Đỗ. . . Đỗ tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách đi tới, mở tay ra cho nàng, “Phu nhân, làm tìm cái này sao?”

Liễu thị hít một hơi lãnh khí.

Trong tay Đỗ Cửu Ngôn lại chính là một cái cúc, một cái cúc giống hệt như cúc trên y phục của Nghiêm Trường Điền. Mặt Liễu thị không có chút máu lui về sau một bước, đề phòng nói: “Đỗ. . . Đỗ tiên sinh, cúc này, là ngươi cầm đi?”

“Năm lực ứng đối của phu nhân thật nhanh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá loại ứng đối này của ngươi cũng không có tác dụng gì, bởi vì cúc này ngày hôm qua ta đăng ký trong danh sách của nha môn rồi.”

Sắc mặt Liễu thị cực kỳ xấu xí.

“Thật trùng hợp a.” Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo, soi cái cúc, lại cười nói: “Nếu không có phu nhân người hỗ trợ, y phục này ta thật đúng là không tìm ra được.”

Liễu thị lắc đầu, “Đỗ tiên sinh. . . đây, trong này nhất định có hiểu lầm, khẳng định có hiểu lầm.”

“Có phải hiểu lầm hay không nha môn sẽ đi kiểm chứng.” Đỗ Cửu Ngôn biết nghe lời phải thu quần áo, cười khanh khách nhìn Liễu thị, “Phu nhân, tương lai thăng đường sợ rằng ngươi còn phải làm chứng, hy vọng phu nhân có quân pháp bất vị thân tinh thần trọng nghĩa.”

Liễu thị bất an nói: “Đỗ tiên sinh xem trọng ta. Quân pháp bất vị thân, ta. . . Làm không được.”

“Có thể thử.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại nhìn Liễu thị, “Nghiêm Trường Điền không có huynh đệ tỷ muội, trưởng tử của phu nhân cũng đã hai mươi. . . Nếu như ta không đoán sai, Nghiêm công tử không thành thân, nên có liên quan đến tác phong của Nghiêm Trường Điền.”

“Nên người suy nghĩ thật kỹ, quân pháp bất vị thân này, đối với ngươi mà nói một điểm cũng không thiệt thòi.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, mang theo y phục nghênh ngang đi.

Bookwaves.com.vn

Liễu thị phù phù ngã ngồi trên nhuyễn tháp, nàng. . . Nàng chỉ là muốn xác nhận một chút, không nghĩ tới Đỗ Cửu Ngôn sẽ chờ ở thư phòng.

Làm sao bây giờ?

Liễu thị nghĩ, bỗng nhiên lời của Đỗ Cửu Ngôn hiện lên ở bên tai nàng, Nghiêm Trường Điền nếu quả như thật giết người, đó chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, huống chi, vụ án này còn là Đỗ Cửu Ngôn tự mình xử lý.

Nếu như Nghiêm Trường Điền chết. . .

Trong lòng Liễu thị bang bang nhảy, siết chặt khăn, lắc đầu, “Không được, không được!”

Nhất nhật phu thê bách nhật ân, dù là Nghiêm Trường Điền chết tiệt, nhưng nàng cũng không có thể làm chuyện bất nhân bất nghĩa, tương lai. . . Tương lai nàng ăn nói với nhi nữ thế nào.

Cả người Liễu thị lạnh như băng ngồi ở trên nhuyễn tháp, trong đầu ông ông vang.

Đỗ Cửu Ngôn đi tới hậu viện Nghiêm phủ, bọn hạ nhân thấy hắn một trận kinh hoảng, “Đỗ tiên sinh, ngươi. . . Thế nào còn chưa đi?”

Bọn họ đều cho rằng Đỗ Cửu Ngôn và Lưu huyện lệnh cùng đi.

Nghiêm Trí cũng theo sát mà đi ra, kinh hãi nói: “Đỗ tiên sinh, người như vậy không tốt đâu. Lưu huyện lệnh đã đi rồi, ngươi vì sao còn dừng ở trong phủ ta?”

“Ở hậu viện gặp phải một người quen, tiểu tụ một phen, nghĩ tới Nghiêm lão gia không ngại chứ?” Đỗ Cửu Ngôn vừa chắp tay, “Lần này thực sự cáo từ, lần sau trở lại.”

Lúc nói chuyện, cũng không quay đầu lại đi.

Nghiêm Trí tức giận trước mắt tối sầm, tên vô lại này. . . Cái gì gọi là gặp phải người quen ở hậu viện nhà hắn, còn tiểu tụ một phen.

Hậu viện cũng đều là nữ nhân, hắn. . .hắn lại còn nói tiểu tụ một phen, Đỗ Cửu Ngôn này làm sao sẽ vô sỉ như vậy.

“Đi hậu viện hỏi một chút, vừa rồi Đỗ Cửu Ngôn gặp phải người người quen nào.” Nghiêm Trí giận không kềm được, trong hậu viện sáu phòng thiếp thất của Nghiêm Trường Điền, còn có bốn phòng thiếp của hắn. Hắn nhất định phải biết Đỗ Cửu Ngôn vừa đi viện tử nào.

Nghiêm phủ lại náo loạn một trận, có bà tử đến nói: “Nô tỳ nhìn thấy Đỗ tiên sinh đi ra từ thư phòng của đại gia, lúc. . .lúc đó phu nhân ở trong thư phòng.”

“Gọi tiện nhân đó ra đây cho ta.” Nghiêm Trí tức giận không nhẹ, uy nhiêm ngồi ở buồng lò sưởi, một lát sau Liễu thị tiến đến, Nghiêm Trí tiến lên tát cho Liễu thị một cái tát, hung tợn nói: “Tiện nhân không biết xấu hổ, Trường Điền mới vào ngục, ngươi lêu lổng với nam nhân khác?”

“Phụ thân.” Liễu thị bụm mặt, nói: “Người hiểu lầm. Là Đỗ Cửu Ngôn ở trong thư phòng tìm chứng cứ bị ta bắt gặp!”

Nghiêm Trí ngẩn ra, ninh mi nói: “Tìm chứng cứ, tìm được cái gì?”

“Một bộ y phục của Trường Điền.” Liễu thị nói cho Nghiêm Trí biết.

Trên mặt của Nghiêm Trí thoáng cái không có huyết sắc, hơn nửa ngày hắn cả giận nói: “Tại sao ngươi không có ngăn cản hắn, không có chạy ra hô? Nếu ngươi hô, ta làm sao có thể để hắn mang theo y phục rời khỏi?”

“Phụ thân, ta. . . Ta lúc đó bị hắn đánh ngất xỉu. Cũng là mới vừa tỉnh lại a.” Liễu thị trả lời.

Nghiêm Trí rất gấp, đi tới lui một lần, phiền táo vẫy tay, “Cút, cút! Phân phó người trong phòng ngươi đều yên tĩnh chút.”

Liễu thị bụm mặt đi ra.

Đỗ Cửu Ngôn đi ra từ trắc môn của Nghiêm phủ, quẹo Thái An nhai, từ bên này cứ rẻ bắc lại rẽ đông thêm hai con hem là đến Tứ Đường hạng.

Không gần, thế nhưng cũng không thể nói rõ quá xa, vốn có Thiệu Dương thành cũng không có bao lớn.

Nàng đứng ở trắc diện Nghiêm phủ, đánh giá ngõ nhỏm bỗng nhiên, có người từ trước mặt xông đến phía nàng, áo bào một thân chu hồng, mày kiếm, con mắt tinh mũi cao thẳng môi hồng răng trắng. Nhất là cặp mắt kia nhìn quanh thần phi, hơi chuyện giảo hoạt kiệt ngạo lại trong suốt phảng phất sóng biếc.

“Vương gia, người thật đúng là con tiểu yêu tinh a.” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, “Nói biến thân liền biến thân!”

Quế vương nhìn chằm chằm y phục trên tay nàng, ánh mắt nhướng một cái, nói: “Nói cứ nói, không chuẩn mắng chửi người. Chọc giận ta, ta có thể đem mười tám đời tổ tông của ngươi ra ân cần thăm hỏi một lần.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay: “Lúc người ân cần thăm hỏi cũng thuận tiện thay ta ân cần thăm hỏi một chút, dù sao ta cũng không biết bọn họ là ai.”

“Quên nguồn quên gốc, bất hiếu.” Quế vương theo nàng đi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tổ tông ta nói vậy cũng không có công tích vĩ đại gì, bất quá vương gia người không giống, huyết thống cao quý như vậy, lại lúc nào cũng ân cần thăm hỏi một lần, nếu không thật sẽ quên mất.”

“Tìm được cái gì.” Quế vương phát hiện cãi không lại nàng, lập tức thay đổi đề tài.

Đỗ Cửu Ngôn phất phất đồ trong tay, “Mắt không nhỏ, nguyên lai là mù sao?” Lại nói: “Vương gia mặc xinh đẹp như vậy, cũng dự định đi tìm chứng cứ?”

Bookwaves.com.vn

“Không thôi thì sao, ngươi cho ta rảnh rỗi buồn chán?” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, “Xem ra vương gia là chuẩn bị sắc dụ thiếp thất của Nghiêm Trường Điền. Bất quá y theo dung mạo này của người, khách quan mà nói, hẳn vẫn là có thể.”

“Đây là tư bản, lúc có thể sử dụng thì phải sử dụng. Không giống một số người, ốm không sót gì, xấu không mắt nhìn.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn hừ lạnh một tiếng, ra Thái An nhai quẹo bắc, Quế vương đưa tay, “Chứng cớ gì, cho ta xem.”

“Vương gia, khi ngươi muốn chiếm tiện nghi người khác, hoặc muốn cầu người giúp chút chuyện, tốt nhất thái độ thành khẩn chút, ưỡn nghiêm mặt, như vậy mới có thể thành công.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nói.

Quế vương hừ một tiếng, “Ngươi là ám chỉ bổn vương sắc dụ ngươi?”

“Thử xem a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Múa đoạn nghê thường vũ y đi. Tư thái nay của vương gia khiêu vũ nhất định đẹp.”

Quế vương nghễnh đầu, nói: “Khiêu vũ ngươi cũng đừng nghĩ. Như vậy, chúng ta trao đổi một chút đầu mối trong tay, thế nào?”

“Tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, ngươi có sao?”

Quế vương phi nàng một tiếng, nói: “Ta không đầu mối, nhưng ta có chứng nhân, tận mắt thấy đêm hôm đó. Nghiêm Trường Điền ở đầu Nhị Đường hạng hái được một đóa nguyệt quý hoa. Ngay lúc đó, vừa lúc là giờ tuất canh ba!”

“Ngươi xác định?” Đỗ Cửu Ngôn mắt hơi sáng, chứng nhân này quá mấu chốt, “Sao ngươi tìm được?”

Quế vương bĩu môi, đưa tay qua, “Cho ta xem chứng cứ của ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn đưa y phục trong tay cho hắn, Quế vương giữ ra nhìn cúc trong lòng bàn tay nàng, bỗng nhiên di một tiếng, “Tay ngươi thế nào nhỏ như vậy, là bởi vì vóc dáng lùn, hay vì không lên được?”

Ngươi lặp lại lần nữa, ta để ngươi không lên được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương ghét bỏ không ngớt, nói tiếp: “Chứng cớ này của ngươi rất có lực độ. Có cái này lại thêm chứng nhân của ta, Nghiêm Trường Điền cơ bản có thể định tội.”

“Vậy thêm cái này thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn không buông tay, nắm bắt dược hoàn và mảnh sứ vỡ cho hắn. Đuôi lông mày của Quế vương khươi một cái, “Đây là tìm được cùng với cúc trong tay Phó Kiều?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Thuốc gì?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn.”

“Hắc!” Quế vương tựa ở trên tường tà liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, sợi tóc di động khóe mắt là tràn đầy đắc ý và đường hoàng, “Thuốc này là phúc âm của ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn cười, bỗng nhiên chỉ vào bên trái nói: “Vương gia người xem, kia là ai?”

“Ai?” Quế vương nhìn lại bên trái, lập tức bụng đau xót, hắn ôm bụng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đánh lén, có xấu hổ hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, thu đồ trong tay hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi thiếu ăn đập.”

Quế vương nhấc chân đá nàng, “Ngươi cho là ngươi ôn ngôn cung khiêm? Có xấu hổ hay không!”

Đỗ Cửu Ngôn tránh ra, hai người đã đến Nhị Đường hạng, bên góc tường từ nguyệt quý còn dư lại không nhiều lắm nhưng hoa hồng xanh biếc nở rộ trong gió thú, không giảm phong thái.

“Xem ra, hắn từ Đức Khánh lâu ra ngoài đi qua chỗ này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, vụ án này ngươi có thể lập án thăng đường. Bất quá, ngươi biết thẩm sao?”

Quế vương mị mắt nhìn nàng.

“Học thuộc pháp luật chưa, biết phải phạt thế nào không?” Đỗ Cửu Ngôn xoay người đi phía tây Thiệu Dương nhai, Quế vương đi theo phía sau nàng, phất tay áo nói: “Điều này cần xử theo luật pháp sao? Trực tiếp chém lập quyết, còn giữ hắn làm gì, kéo dài?”

“Vương gia, ngươi vũ nhục lừa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng, lư kéo rất lâu!”

—— lời nói ngoài ——

Nói, tiền lì xì cướp trách dạng, mau tới cho một con số xem ai tối cao, thùy thấp nhất! Thấp nhất ta bổ ba mươi tiêu tương tiền gia củ cải nhỏ một cái hôn, ha ha! Cao nhất, ân. . . Nhượng vương gia tên tiểu yêu tinh này cấp một mình ngươi vẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.