Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 150: Chương 150: Rung động! Rung động! Là không độc đan có thể thay đổi lịch sử!




Tấn quốc Học Phủ.

Bên ngoài Đan Các.

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bình, bọn họ đều nghĩ Diệp Bình có hơi tự đại.

Nhưng sau khi Diệp Bình luyện ra đan dược, thái độ của mọi người đã thay đổi long trời lở đất.

Dù Diệp Bình không luyện ra không độc đan, thì chỉ bằng vào chiêu thức dùng không thuật luyện đan này, cũng đã đủ làm chúng đệ tử rung động kinh hãi.

Sau khi Diệp Bình đưa viên đan dược đã luyện xong cho Từ Thường trưởng lão.

Từ Thường trưởng lão nhận lấy viên Trúc Cơ Đan kia.

Chỉ là vừa tiếp xúc, Từ Thường trưởng lão đã lập tức như bị sét đánh.

Ông ngẩn người, thậm chí còn hơi bối rối.

Trong đầu ông hoàn toàn trống rỗng.

Là Luyện Đan Sư hàng đầu Tấn quốc, đương nhiên Từ Thường có tạo nghệ luyện đan bất phàm, bất kể là đan dược gì, chỉ cần ông cầm vào tay, là có thể phân tích ra phẩm chất, hiệu quả, và độc tính của nó chỉ trong nháy mắt.

Là Luyện Đan Sư hàng đầu Tấn quốc, bản lĩnh này đương nhiên chả là gì cả, thậm chí bất kỳ một Luyện Đan Sư nhất phẩm nào cũng có thể làm được, chỉ là tới mức nào mà thôi.

Lúc Từ Thường chạm vào viên Trúc Cơ Đan kia, chỉ trong nháy mắt, ông đã biết Trúc Cơ Đan Diệp Bình giao cho mình phi phàm tới mức nào.

Đầu tiên là dược hiệu. Trúc Cơ Đan mới được luyện chế ra này, có thể gia tăng bốn thành xác suất đột phá cho tu sĩ Luyện Khí, trong viên đan dược ẩn chứa rất rất nhiều linh khí.

Luận về dược hiệu, ít nhất có thể gia tăng bảy thành, thậm chí tám phần xác suất, đây là khái niệm gì cơ chứ?

Viên Trúc Cơ Đan này, có thể đảm bảo cho một tu sĩ Luyện Khí đột phá Trúc Cơ Cảnh thành công.

Nhưng không chỉ vậy.

Viên Đan dược mượt mà, óng ánh sáng long lanh, toả ra ánh sáng rực rỡ, chính là cực phẩm, là vương phẩm trong hàng đan dược. Nếu dùng viên Trúc Cơ Đan cực phẩm này, chẳng những có thể giúp tu sĩ Luyện Khí đột phá tới Trúc Cơ Cảnh ngay tức khắc, mà còn có thần hiệu khác nữa.

Đây có phải đan dược không độc hay không, tạm thời Từ Thường còn chưa kiểm ra được, nhưng chỉ với dược hiệu và phẩm chất của nó, đã đủ làm Từ trưởng lão chấn kinh.

Phải biết rằng, viên thuốc này, là Diệp Bình luyện ra trong tình huống không dùng dược liệu, không dùng lò đan, thậm chí cũng không dùng đan hỏa đan quyết nào cả.

Tiện tay luyện một phát ra cực phẩm Trúc Cơ Đan, nếu mà luyện đan nghiêm túc, chả phải luyện ra luôn cả Thần đan hay sao?

Nghĩ tới đây, Từ Thường hồi thần, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận dược hiệu của viên đan dược trong tay.

Đám đệ tử đều nhìn ông chăm chú, ánh mắt đầy chờ đợi. Bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc viên đan dược Diệp Bình luyện ra kia có dược hiệu như thế nào.

Và còn có một việc bọn họ quan tâm nhất.

Chính là rốt cuộc nó có phải là đan dược không độc hay không.

Từ trưởng lão cảm nhận được, ngoài công hiệu tăng tu vi, viên đan dược này còn có hiệu quả khác.

"Bảo vệ mạch!"

Chỉ sau mười lần hô hấp, Từ Thường đã nhìn ra thần hiệu viên đan dược của Diệp Bình.

Viên Trúc Cơ Đan cực phẩm này, chẳng những có thể giúp tu sĩ Luyện Khí đột phá lên Trúc Cơ Cảnh, còn có thần hiệu bảo vệ mạch, một đan hai công dụng, vì khi tu sĩ Luyện Khí đột phá tới Trúc Cơ Cảnh, linh mạch bị công kích rất mạnh.

Viên thuốc này còn có thể bảo vệ Linh Mạch, quả thực là một viên Trúc Cơ Đan hoàn mỹ.

Từ Thường hiểu rất rõ, chỉ cần với hai hiệu quả này, viên Trúc Cơ Đan cực phẩm này phải có giá ít nhất là ba bốn trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, vì vật như Trúc Cơ Đan không phải là cần lắm.

Thiên tài đương nhiên không cần, không phải thiên tài thì cũng không cần mua, vì dù là người có gia cảnh giàu có, cũng không có khả năng ngay cả đột phá Trúc Cơ cảnh cũng không thành công, nên giá của Trúc Cơ Đan không cao lắm.

Thường những tu sĩ bỏ tiền mua Trúc Cơ Đan đều là những người bị thương về gân mạch, hoặc vì bị bất đắc dĩ, bằng không, loại vật này bình thường không ai cần cả.

Sau khi biết được công hiệu của viên đan dược trong tay.

Từ Thường cũng hơi hồi hộp.

Vì bây giờ ông sẽ bắt đầu kiểm nghiệm viên thuốc này rốt cuộc có phải đan dược không độc hay không.

Nghĩ tới đây, Từ Thường nói với Diệp Bình.

"Diệp Bình, có câu vàng thật không sợ lửa, không độc đan cũng cùng đạo lý đó. Muốn kiểm nghiệm một viên đan dược có độc tính hay không, hay độc tính của nó mạnh bao nhiêu, biện pháp đơn giản nhất, chính là dùng đan hỏa luyện hóa nó."

"Nếu là độc đan, khi bị đan hỏa đun, độc đan sẽ tràn ra khắp viên đan dược, khi đó, viên đan dược này của ngươi coi như bị hủy."

"Nên lúc này ngươi cần phải hiểu rõ, chỉ cần có một chút xíu độc đan, viên thuốc này cũng sẽ không còn sử dụng được nữa. Diệp Bình, ngươi có thể dùng không khí luyện đan, đã coi như là thần kỹ, thật ra không cần phải tranh đua là đan dược có độc hay không nữa."

Từ Thường nói.

Vàng thật không sợ lửa.

Đan dược cũng vậy. Độc tính trong đan dược càng nhỏ thì càng không sợ đan hỏa thiêu đốt, bởi vì thứ độc đan thích nhất chính là đan hỏa, dùng đan hỏa đun nó, độc đan sẽ lập tức tuôn ra, tràn ngập khắp viên đan dược.

Tới lúc đó, nếu dùng nó, dù có là linh đan tốt tới mấy cũng sẽ biến thành độc đan.

Nên Từ Thường không đành lòng hủy viên đan này.

"Mời trưởng lão kiểm nghiệm."

Nhưng đối với Diệp Bình, hắn luyện viên thuốc này, không phải để chứng minh mình thật sự luyện được đan dược không độc.

Mà là muốn nói cho Từ Thường trưởng lão biết, thế giới này rất lớn, không thiếu những chuyện lạ kì, đan dược không độc, không phải là không luyện được, mà là do Luyện Đan Sư không luyện ra.

Tuy những lời này có chút châm chọc, cũng có hơi làm bẽ mặt, nhưng vì Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần, Diệp Bình vẫn phải nói.

Quả nhiên Từ Thường không nói gì nữa, những điều cần nói đã nói cả rồi.

Sau một khắc, một đạo đan hỏa màu tím xuất hiện, đây là đan hỏa của Từ Thường trưởng lão.

Đan hỏa xuất hiện, hóa thành một sợi dây, quấn lấy viên cực phẩm Trúc Cơ Đan.

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng nhìn chằm chằm vào viên Trúc Cơ Đan.

Không ai là không để ý tới kết quả, ngay cả Từ Thường cũng vô cùng xoắn xuýt.

Nói thật, ông rất hy vọng đây không phải là không độc đan, ai mà chả sợ mất mặt.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, Từ Thường lại hy vọng nó thật sự là đan dược không độc.

Có lẽ người ngoài không hiểu được hết ý nghĩa của không độc đan, nhưng ông biết.

Đan dược không độc là một khái niệm vô cùng quan trọng của đan đạo, người nào luyện ra được không độc đan, chính là mang tới công đức vô lượng cho cả vương triều, và cả Tu Tiên giới.

Đan hỏa màu tím đốt cháy viên cực phẩm Trúc Cơ Đan.

Xì xì xì!

Xì xì xì!

Âm thanh lửa cháy vang lên, dù chỉ có một tia, nhưng độ nóng của nó cực cao, như muốn đốt cháy cả hư không.

Nhưng Trúc Cơ Đan cực phẩm Diệp Bình luyện chế ra, dưới ngọn lửa ấy, lại càng thêm trong suốt sáng chói, tỏa ánh sáng rực rỡ càng thêm chói mắt, càng lúc càng rừng rực.

Thời gian từng chút trôi qua.

Một nén nhang.

Hai nén nhang.

Ba nén nhang.

Một canh giờ.

Trọn vẹn một canh giờ, dưới sự đốt cháy khủng bố của đan hỏa, viên cực phẩm Trúc Cơ Đan, càng ngày càng sáng, càng ngày càng rừng rực và càng ngày càng thần thánh.

"Không độc đan! Quả thật là không độc đan!"

Một giọng nói vang lên.

Âm thanh khiến mọi người hồi thần.

Kinh ngạc!

Kinh ngạc!

Kinh ngạc!

Kinh ngạc không gì sánh kịp, ở ngoài Đan Các, ngoài tiếng kinh hô kia, không còn âm thanh nào khác nữa.

Các đệ tử mới kinh ngạc.

Đệ tử Tứ Đại, Tam Đại kinh ngạc.

Từ Thường trưởng lão kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Không ai ngờ, Diệp Bình lại thật sự luyện ra được không độc đan, càng không ngờ, Diệp Bình lại có thể luyện ra không độc đan một cách tùy tiện như vậy.

Cái này... Cái này... Đây quả thực là thần tích!

Trên thực tế, muốn kiểm tra một viên đan dược có độc hay không, chỉ cần dùng đan hỏa đốt một khắc là đủ để cho ra kết quả.

Nhưng viên thuốc này của Diệp Bình, đã đốt trọn vẹn cả một canh giờ, chẳng những không hề có độc tố, mà trái lại càng thêm sáng chói, càng thêm sung mãn, càng thêm phi phàm.

Đây không phải không độc đan, còn là cái gì?

"Đan như mắt rồng, quang huy sáng chói, hương truyền mười dặm, không sợ đan hỏa... Không độc đan, không độc đan, đây quả thật là không độc đan!"

Ngoài cửa Đan Các.

Cả người Từ Thường run rẩy, tay ông run bần bật, râu mép cũng lay động, tóc gáy dựng đứng, mắt trợn to, quên cả hít thở.

Trái tim của ông đang đập cuồng loạn, như tiếng trống trận.

Phải biết rằng Từ Thường đã đi vào giai đoạn suy yếu, đã rất già rồi, trái tim đập mạnh như thế này, là rất không hợp lẽ thường.

Nhưng chính điều đó lại chứng minh, Từ Thường trưởng lão đang chấn kinh thật sự.

Đầu óc ông trống rỗng.

Không độc đan xuất hiện, như một tia chớp Khai Thiên Tích Địa, xẹt qua đầu ông, ầm ầm nổ vang.

Chuyện này là không thể tưởng tượng nổi!

Không thể tưởng tượng nổi!

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Là một Luyện Đan Sư, Từ Thường vô cùng rõ, không độc đan đại biểu cho cái gì, nó là thứ vô số Luyện Đan Sư mơ ước cả đời.

Có thể nói thế này, nếu ai có thể luyện ra không độc đan, người đó sẽ trở thành Luyện Đan Sư cả thiên hạ tôn quý nhất, vang danh thiên cổ gì đó là chắc chắn.

Phụp!

Từ Thường đột ngột biến mất tại chỗ, bay thẳng tới Phủ chủ điện, ông đã ý thức được ý nghĩa của viên không độc đan này!

Nhất định ông phải bẩm báo cho Phủ chủ, tóc gáy toàn thân ông dựng đứng bởi vì ông biết không độc đan này đại biểu cho cái gì, điều này đại biểu cho Tấn quốc chỉ cần năm trăm năm, không, ba trăm năm, cũng không đúng, có thể cho Tấn quốc Học Phủ chỉ trong một trăm năm.

Trở thành đứng đầu mười nước.

Thậm chí... Tấn quốc còn có thể trở thành vương triều.

Đại Tấn vương triều.

Nhưng, trong nháy mắt, Từ Thường lại quay đầu, trở về Đan Các, lấy ra một tấm cổ lệnh, cổ trận ở Đan Các lập tức sống lại, nhốt tất cả mọi người ở Đan Các vào trong.

"Các đệ tử nghe lệnh, không được rời khỏi Đan Các nửa bước, kẻ nào dám cố tình rời khỏi, giết!"

Từ Thường cực kỳ nghiêm túc nói.

Không độc đan, ý nghĩa quá quá lớn, ông sợ có người để lộ tiếng gió, trong Tấn quốc Học Phủ, ngư long hỗn tạp, bảo không có gian tế của địch quốc, là chuyện không thể nào.

Nên ông nhất định phải phong tỏa tin tức trước.

Làm xong, Từ Thường trưởng lão nhìn về phía Diệp Bình, ông định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, bay thẳng về phía Phủ chủ điện.

Từ Thường trưởng lão đi rồi, đệ tử trong Đan Các đều quay qua nhìn Diệp Bình với ánh mắt như nhìn quái vật.

Họ đều đã coi Diệp Bình là quái vật.

Ban đầu là quét ngang sư huynh Tam Đại Tứ Đại, sau đó thay vì truyền thụ kiếm đạo cho hắn, lại thành chỉ điểm cho trưởng lão, giúp trưởng lão đột phá cảnh giới, lĩnh ngộ kiếm ý.

Vậy còn chưa thôi, bây giờ tới cả luyện đan còn luyện ra không độc đan độc nhất vô nhị.

Thế này còn có muốn cho người ta sống hay không?

Ngươi còn cái gì không biết không hả?

"Diệp sư huynh, ta muốn hỏi, ngoài luyện đan, ngươi còn biết gì không?"

Mặc Tuyền hỏi, nàng rất bối rối, là một người viết bí tịch, Mặc Tuyền cảm thấy mình thật sự đã học ra một chuyện.

Sau này ghi bí tịch, hoàn toàn không cần mình tự nghĩ nữa, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Bình là được.

"Biết một chút về trận pháp, những thứ khác nữa thì không."

Diệp Bình đáp.

Mọi người càng thêm im lặng.

Lại còn biết cả trận pháp?

Tu vi, thân thể, kiếm đạo, đan pháp, trận pháp.

Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, mà biết nhiều như vậy, bảo chúng ta làm sao chịu nổi?

Mọi người rất khó chịu, thậm chí khó chịu tới mức tuyệt vọng.

Trong Tấn quốc Học Phủ.

Từ Thường trưởng lão vọt thẳng một đường như tia chớp, phóng tới Phủ chủ điện.

Tốc độ của ông cực nhanh, mạnh mẽ xông tới, cứ như trời sắp sập.

"Phủ chủ, Phủ chủ, Phủ chủ, đại sự, đại sự, có chuyện rất lớn rồi!"

Từ Thường người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên.

Phủ chủ điện.

Lý Mạc Trình im lặng ngồi trong điện, nét mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt là đầy lo lắng.

Tấn quốc xảy ra chuyện lớn, nói lời khó nghe, nếu công chúa Đại Hạ bị chết, có lẽ Tấn quốc sẽ không còn tồn tại nữa.

Nên bây giờ có xảy ra chuyện lớn hơn nữa, Lý Mạc Trình cũng sẽ không dao động chút nào.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa chợt vọng vào tiếng của Từ Thường trưởng lão.

Lý Mạc Trình khẽ nhíu mày.

Từ Thường trưởng lão, là trưởng lão thế hệ trước của Tấn quốc Học Phủ, ngay cả ông cũng phải gọi một tiếng sư thúc, thế mà hôm nay lại nhìn thấy Từ Thường trưởng lão đẩy mạnh cửa, xông vào chỗ mình như cơn gió, dáng vẻ vô cùng kỳ lạ, làm Lý Mạc Trình có chút bối rối.

"Từ trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì? Người đây là?"

Lý Mạc Trình nhíu mày, không hiểu sao Từ Thường lại kích động như thế.

"Đại sự, đại sự, chuyện vô cùng lớn. Phủ chủ, nghe lời ta, lập tức phong tỏa cả Tấn quốc Học Phủ trước đã, kích hoạt đại trận trong phủ đi."

Cả người Từ Thường run rẩy, ngay cả giọng nói chuyện cũng run run.

"Từ trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao phải cần phong tỏa Học Phủ, kích hoạt đại trận?"

Lý Mạc Trình cau mày.

Tấn quốc Học Phủ có trận pháp vô thượng, có thể phong tỏa tất cả, ngăn cản kẻ thù bên ngoài, nhưng kích hoạt Học Phủ đại trận, không phải chỉ tùy tiện nói hai câu là làm được, trừ phi tới lúc sinh tử tồn vong mới được làm.

Nói thí dụ như Ma Thần Giáo giết tới Học Phủ chẳng hạn.

"Phủ chủ, lão hủ lấy cái đầu trên cổ mình đảm bảo, việc này liên quan tới tương lai Tấn quốc, liên quan tới tới Đại Hạ vương triều, thậm chí liên quan tới tới cả thiên hạ."

Từ Thường trưởng lão dùng thần thức truyền âm, ông không dám mở miệng, sợ tai vách mạch rừng.

Lý Mạc Trình ngẩn người.

Liên quan tới tương lai Tấn quốc, liên quan tới Đại Hạ vương triều, liên quan tới cả thiên hạ?

Có cần nói quá tới vậy không?

Tuy trong lòng Lý Mạc Trình không tin, nhưng ông cũng biết, Từ Thường trưởng lão là trưởng lão ổn trọng nhất trong Học Phủ, chưa bao giờ nôn nóng như vậy, nên ông nghiến răng, rút ra ba tấm cổ lệnh.

Một tiếng ‘đùng’ nặng nề vang lên.

Trận văn màu vàng xuất hiện, từ Phủ chủ điện tỏa rộng ra ngoài, chỉ trong chốc lát, từng tòa trận pháp sống lại, cả Tấn quốc Học Phủ hoàn toàn bị phong tỏa, không được Lý Mạc Trình cho phép, không ai có thể rời khỏi, cũng không ai có thể đi vào.

Trong Học Phủ, tất cả học sinh và trưởng lão đều kinh ngạc.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy trận pháp Học Phủ bị kích hoạt, thì đều hiểu đã xảy ra chuyện rất lớn.

Nếu không, đã không đi tới một bước này.

Phủ chủ điện.

Lý Mạc Trình nghiêm túc nhìn Từ Thường trưởng lão nói.

"Từ trưởng lão, ta đã phong tỏa Học Phủ, nhưng ngươi nhất định phải cho ta một lý do thích hợp, bằng không, Học Phủ trận pháp kích hoạt, quốc quân là người sẽ cảm ứng được đầu tiên, tới lúc đó nếu ta không giải thích được, sẽ vô cùng phiền toái."

Lý Mạc Trình cực kỳ nghiêm túc nói.

Học Phủ trận pháp bị kích hoạt, không phải là việc nhỏ, Quốc quân Tấn quốc nhất định sẽ biết ngay, nếu không có lời giải thích hợp lý, thì hậu quả sẽ rất phiền toái.

"Phủ chủ, ngươi xem đây là cái gì."

Từ Thường không nhiều lời, lấy viên Trúc Cơ Đan cực phẩm Diệp Bình luyện chế ra.

Đan dược xuất hiện, mùi thơm của đan dược tràn ngập cả đại điện.

Chỉ trong tích tắc, Lý Mạc Trình đã nhìn ra cái này là vật gì.

"Cực phẩm Trúc Cơ Đan."

Lý Mạc Trình hơi kinh ngạc, chỉ liếc một cái đã nhìn ra vật kia.

Cực phẩm Trúc Cơ Đan.

"Ngươi có biết ai luyện ra nó không?"

Từ Thường trưởng lão tiếp tục nói.

"Ai? Diệp Bình hả?"

Lý Mạc Trình hơi nghĩ một chút đã đoán ra.

"Đúng, chính là Diệp Bình."

"Phủ chủ, đây là cực phẩm Trúc Cơ Đan, có thể giúp tăng tới tám phần xác suất thành công đột phá tới Trúc Cơ Cảnh, hơn nữa còn có hiệu quả thần kì bảo vệ mạch, một đan hai công dụng."

Từ Thường giới thiệu.

Sắc mặt Lý Mạc Trình chỉ trong nháy mắt lạnh đi.

"Từ trưởng lão, ta thấy ngươi ở Học Phủ cẩn trọng mấy trăm năm, ngươi không thể hồ đồ như thế."

"Diệp Bình đúng là một thiên tài yêu nghiệt, hắn có thể luyện ra đan dược như này, ta cũng kinh ngạc, nhưng không thể chỉ vì hắn luyện ra đan dược này, mà ngươi bảo ta phong tỏa Học Phủ."

"Từ trưởng lão, ngươi biết làm như vậy sẽ khiến Học Phủ bị ảnh hưởng gì không?"

"Hiện giờ công chúa Đại Hạ biến mất, thì nên bớt gây ra chuyện mới đúng, bây giờ ta phong tỏa Học Phủ, nhất định sẽ bị người chú ý, lỡ bị người phát hiện việc này, phải làm như thế nào đây?"

"Huống hồ chỉ là một viên Trúc Cơ Đan cực phẩm thì làm được gì chứ? Liên quan tới Tấn quốc? Liên quan tới Đại Hạ? Liên quan tới thiên hạ? Chỉ nó hả?"

"Từ trưởng lão, ngươi quá xúc động rồi."

Lý Mạc Trình nói một tràng, ngắt ngang lời của Từ Thường trưởng lão.

Vì ông nghĩ ông đã hiểu ý của đối phương.

Đơn giản chính là, Từ Thường trưởng lão muốn thu Diệp Bình làm đồ đệ, dạy cho hắn thuật luyện đan xuất sắc, không ngờ thuật luyện đan của Diệp Bình còn mạnh hơn ông.

Tuy đây là một chuyện tốt, nhưng vấn đề là, Tấn quốc hiện giờ đang xảy ra chuyện lớn như vậy, dù Diệp Bình biết luyện đan thì làm sao?

Chuyện cũng phải biết phân ra lớn nhỏ chứ.

Nếu bình thường, nhất định ông cũng sẽ rất là kích động.

Nhưng bây giờ, ông không có tâm tư nào nữa.

Lại còn phong tỏa Học Phủ! Lý Mạc Trình thấy hơi hối hận, vì sao lại phong tỏa Học Phủ, tí nữa biết giải thích làm sao.

Nhưng Lý Mạc Trình vừa nói xong.

Từ Thường đã nói ngay.

Ông nói với Lý Mạc Trình.

"Phủ chủ, nếu chỉ một viên Trúc Cơ Đan cực phẩm đương nhiên không là gì cả, nhưng nếu đây là... Không độc đan thì sao?"

Từ Thường trưởng lão mở miệng.

"Không độc đan, không độc đan thì sao? Tấn quốc còn thiếu một... Cái gì? Không độc đan?"

"Từ trưởng lão, ngươi có ý gì?"

Lý Mạc Trình tức giận, vô thức mở miệng đáp trả, nhưng rồi lập tức ngẩn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.