Phi Thiên

Chương 1274: Đầu tháng chín (Thượng)




Mọi người đến cổ động Phong Huyền, thông qua những người này, bà chủ biết rõ Phong Huyền đã đi ra!

Hơn nữa muốn tiếp tục hôn lễ chưa xong, muốn nở mày nở mặt đón nàng đi Vô Lượng Thiên!

Một ít người hiểu chuyện sớm chạy tới, cũng không biết có phải hiến ân cần với Phong Huyền hay không, bọn họ đã chuẩn bị tốt đi khách sạn Phong Vân, nói là đại hỉ phải có bộ dáng đại hỉ, không thể không có lụa hồng giấy đỏ.

Trên phòng khách trên sân thượng, bà chủ lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm không nói chuyện, thợ mộc, đầu bếp, nho sinh đứng ở phía sau.

Thợ đá quỳ bên cạnh, gương mặt hắn khổ sở, nói:

- Ta cũng không có biện pháp, bà chủ không phải không biết tình tình Thánh Tôn, nếu ta có chỗ giấu diếm, Miêu Nghị nhất định chỉ còn đường chết, ta suy nghĩ nói thật lời thật bảo vệ tính mạng cho hắn, mới báo với Thánh Tôn.

Đến giờ này khắc này, hắn làm sao không biết Phong Huyền thoát khốn có quan hệ với những lời hắn nói với Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Ma Thánh Vân Ngạo Thiên thả Phong Huyền ra.

Không chỉ một mình hắn, trên thực tế mấy ông bạn già khác biết lão bản nương là người Vân Ngạo Thiên yêu thương nhất, nhưng ai có thể ngờ rằng xảy ra chuyện này, hắn ngạc nhiên không nhỏ, chẳng lẽ mọi người lúc trước đều đoán sai?

Sớm không thả, muộn không thả, chỉ còn gần hai trăm năm, hiện lại thả Phong Huyền đi ra, đây là cố ý quấy rối mà! Thợ đá khóc tâm đều có, hiện tại xem như khắc sâu lĩnh hội cái gì gọi là thánh ý khó dò.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể thành thật khai báo với Vân Ngạo Thiên.

Phanh!

Đột nhiên đầu bếp đá một cước lên người thợ đá, chỉ vào mũi hắn mắng:

- Đã như vầy, vì sao ngươi không nói sớm, không nên sự đáo lâm đầu mới nói, tại sao huyên náo đến mức mọi người không có chút chuẩn bị nào cả?

Thợ mộc và nho sinh muốn đánh thợ đá tơi bời nhưng dừng lại, hai người bọn họ lúc trước là người của Phong Huyền, phát sinh chuyện như vậy, không tới phiên hai người đánh thợ đá, đầu bếp và thợ đá đều đi ra từ Đại Ma Thiên, cho nên do đầu bếp đánh thợ đá mới là thích hợp nhất.

Thợ đá quay thân ngồi dưới đất, sắc mặt như đưa đám:

- Lúc ấy Thánh Tôn đã cảnh cáo ta, bảo ta không được nói với bà chủ, ta còn tưởng rằng Thánh Tôn chỉ yên lặng quan tâm bà chủ mà thôi. Huống chi lúc ấy ta đã cầu tình với Thánh Tôn, ta nói ước hẹn ngàn năm, ta nói chỉ còn hai trăm năm, Thánh Tôn cũng nghe vào, ai ngờ Thánh Tôn lại náo loạn chứ?

- Ta đánh chết vương bát đản ngươi...

Đầu bếp nhấc chân liền đá.

- Đầu bếp!

Bà chủ quát bảo ngưng lại, mọi người cùng nhìn sang phía nàng.

Bà chủ lẳng lặng nhìn gương mặt mình trong gương, đứng dậy, xoay người nói:

- Hắn không liên quan việc mà.. Cũng chẳng trách hắn, tất cả do ta tự tìm, không trách bất cứ kẻ nào. Thợ đá, đứng lên đi, không có việc gì.

Thợ đá ngồi dậy, vẻ mặt không biết nên nói cái gì cho phải, đột nhiên hắn tát mặt mình.

- Ta đáng chết, miệng ta thối...

Bà chủ ủ rũ thở dài:

- Được rồi, thợ đá, thật không có việc gì, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta còn không tin được ngươi sao? Nên đến sớm muộn gì cũng đến, chỉ là sớm mà thôi, ta sớm chuẩn bị tâm lý cho ngày hôm nay, sớm muộn gì cũng đối mặt, cần gì bối rối chứ. Việc này bắt đầu từ ta, có sai cũng chỉ một mình ta chịu, thị thị phi phi, ân ân oán oán cũng nên do ta kết thúc, không có gì phải sợ, sớm giải thoát mà thôi.

Đúng lúc này bên ngoài sân thượng có tiếng bước chân vang lên, có người líu ríu nghị luận cái gì đó.

Nho sinh nhanh chóng đi mở cửa, chỉ thấy năm sáu người đang khoa tay múa chân trên sân thượng.

Đám người bà chủ cũng nhận ra đám người kia, bà chủ cười nói với một người trong đó:

- Thì ra là lão đại Tiêu gia, tại sao ngươi đứng đây khoa tay múa chân?

Người gọi là lão đại Tiêu gia tên là Tiêu Biệt Quý, hắn là trưởng tử của cường nhân trong tán tu Tiêu Duẫn Thiên, người này sống trên đảo ngoài hải ngoại.

- Phong phu nhân!

Tiêu Biệt Quý nhanh chóng tiến lên cúi chào, trả lời:

- Phụ thân nhận được Phong tiền bối nhắc nhở, xử lý việc trong khách sạn Phong Vân, dặn dò ta nên đến trước chuẩn bị cho thỏa đáng. Phu nhân nhà ta đang chuẩn bị phòng tân hôn, việc này không thể qua loa được, ta đang thương lượng với mấy người khác, ít nhất phải bố trí nơi ở bên ngoài cho phu nhân thật tốt, phải có không khí vui mừng.

Bà chủ cười nói:

- Không phải nói đầu tháng chín sao? Hiện tại có quá sớm không?

Tiêu Biệt Quý nói:

- Ngày vui của phu nhân không thể tùy ý, đương nhiên cân nhắc làm sớm, phải xem bố trí thế nào mới tốt, nếu còn thiếu thứ gì cũng nên mua sắm.

- Vẫn là ngươi chu đáo, các ngươi tiếp tục đi.

Bà chủ cười mỉm bỏ đi, lúc đi xa nàng dừng lại nhìn sang vị trí mình thường uống rượu.

Đám người nho sinh thỉnh thoảng nhìn Tiêu Biệt Quý, hắn thấp giọng nói với bà chủ:

- Bà chủ, có cần bọn ta đuổi bọn họ ra ngoài hay không, nhìn bọn chúng khoa tay múa chân, ta thấy phiền.

Bà chủ mỉm cười, nói:

- Phong Huyền đi ra, khách sạn không phải do ta nói tính toán, nếu Phong Huyền bàn giao, tùy bọn họ đi.

Bốn người nhìn nhau, nội tâm bọn họ vội vàng không chịu nổi, bà chủ thật vững vàng.

Nói đi cũng nói lại, mỗi lần gặp chuyện đều là nữ nhân như bà chủ bảo trì bình thản, có đôi khi không thừa nhận cũng không được, có nhiều thứ liên quan đến xuất thân, bối cảnh và gia giáo.

Nho sinh nói:

- Bà chủ, chờ đợi như thế không có biện pháp, có nên bảo thợ mộc đi một chuyến báo Ngưu Nhị một tiếng?

- Không cần!

Bà chủ lắc tay áo, nàng cười nói:

- Lưu Vân Sa Hải không phái người đến sao? Động tĩnh lớn như vậy, hắn không biết thì không nói nổi. Mặc dù bối cảnh của hắn có sức nặng nhưng so với Phong Bắc Trần thật không đủ nhìn, ta sẽ không buộc hắn đến mạo hiểm, cũng không cầu hắn đi mạo hiểm, tất cả bằng vào chủ ý của hắn. Loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, ta là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc thì có lý do gì cưỡng cầu hắn chứ, ta cứ an tâm ở đây chờ là được. Ta chỉ muốn biết mình có phải người có mắt không tròng hay không, ta chỉ muốn xem ta sai một lần có sai lần thứ hai không, nếu hắn nguyện ý mạo hiểm vì ta, đời này ta sống là của người khác, chết là quỷ của hắn, cả đời vô hối.

Nàng không nói nếu Miêu Nghị không đến thì nàng như thế nào, bốn người im lặng, cũng không hỏi gì nữa, sợ nghe được lời xấu, trên người nàng mang theo thong dong và bình tĩnh nhưng khó che dấu một tia ủ rũ.

Bốn người âm thầm trao đổi ánh mắt, chuẩn bị âm thầm liên hệ Miêu Nghị.

Ai ngờ bà chủ lại đoán được suy nghĩ của bọn họ, dù sao mọi người sống chung lâu như thế, nàng lại nói:

- Không nên nghĩ âm thầm báo cho hắn biết, không ai có thể xem thường ta, ta chỉ hơi ủy khuất mà thôi, ta không quan tâm chút ủy khuất này, các ngươi hiểu không?

Bốn người nghe xong thở dài một hơi, đều yên lặng gật đầu...

Đại Ma Thiên, phía trên đại ma cung ma vân sôi trào như nước sôi, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, nhìn rất đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.